Phượng Thiên Tuyết bất đắc dĩ, đưa ra phiếu tím Hiên Viên Nguyệt Triệt cho nàng, phía trên phiếu tím, còn mang theo một tia uy áp của hắn!
Thị vệ cảm ứng, lập tức thay đổi sắc mặt, “Được, xin Phượng đại tiểu thư đợi chút!”.
Không tới một lúc, Phượng Thiên Tuyết liền theo tên thị vệ kia vào trong phủ Hiên Viên, đây là lần đầu tiên nàng chủ động bước vào, lúc trước tới, đều là bị kẻ thần bí kia mang đến.
Phượng Thiên Tuyết bước vào hậu viện, liền nhìn thấy Hiên Viên Nguyệt Triệt hóng gió bên trong đình hậu viện, cười khanh khách nhìn nàng.
“Các ngươi lui ra đi!”.
Hiên Viên Nguyệt Triệt cho người lui ra, Phượng Thiên Tuyết đi đến, tùy tiện ngồi đối diện hắn, “Linh nguyệt thú…Là vì ngươi mà phát cuồng đi?”.
Hiên Viên Nguyệt Triệt khẽ cười một tiếng, êm tai mê người. “Nha đầu thông minh như vậy, đúng là cái gì cũng không lừa được nàng!”.
Phượng Thiên Tuyết bật cười, nếu đám người Tĩnh Đế và Hiên Viên Đông Thành nghe được lời như vậy, phỏng chừng bị chọc giận đến hộc máu mà chết đi?
“Hiên Viên Nguyệt Triệt, phỏng chừng ngươi hiện tại, đều hố vô số người đi? Mặt ngoài mới cấp sáu, thực tế là lão quái huyền thánh, nói ra dọa chết người!”.
Phượng Thiên Tuyết cười nói, Hiên Viên Nguyệt Triệt cười tủm tỉm như cũ, hắn đứng lên ngồi xuống bên cạnh nàng, “Đương nhiên, không dọa những kẻ cặn bã kia, sao có thể lộ rõ bổn vương khôn khéo? Hừ!”.
Phượng Thiên Tuyết cơ hồ cười đến nội thương, Hiên Viên Nguyệt Triệt lại đột nhiên duỗi tay, kéo nàng lên, một tay nhốt nàng lại.
“Ta cảm ứng được… hơi thở Linh nguyệt thú!”.
Hiên Viên Nguyệt Triệt dứt lời, ôm Phượng Thiên Tuyết bay vọt ra khỏi đình, thân ảnh chợt lóe, biến mất trong đình hóng gió!
Thân pháp nhanh đến cực hạn như vậy, làm Phượng Thiên Tuyết kinh diễm không thôi, hình như tới cấp bậc huyền thánh rồi, huyền thuật sư liền có thể cưỡi bảo khí bay trên không, nhưng với những nhân vật kinh diễm, có thể tự do bay trên không, không cần mượn lực bất kỳ bảo khí gì!
Mà Hiên Viên Nguyệt Triệt chính là thiên tài kinh diễm yêu nghiệt nghịch thiên như vậy!
Phượng Thiên Tuyết chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt chợt lóe qua, đều thấy không rõ lắm liền biến mất.
Hiên Viên Nguyệt Triệt mang theo Phượng Thiên Tuyết, lướt qua từng tòa núi cao, còn lướt qua một con sông, rốt cuộc dừng ở phía trước một mảnh rừng rậm.
Lúc này, ánh trăng như bạc, ánh sáng khắp nơi.
Hiên Viên Nguyệt Triệt buông Phượng Thiên Tuyết xuống, cuồng phong thổi nhấc lên bộ áo trắng của hắn, ánh trăng rơi trên mặt hắn vô cùng tuấn dật, phác hoạ ra hình dáng ôn nhu, so với ngày thường lại càng tăng thêm một tia thần bí.
Tóc đen của Phượng Thiên Tuyết cũng bay giữa cuồng phong, mặt nàng xinh đẹp tươi cười, “Mảnh rừng rậm này …Chính là rừng rậm cắn ma?”.
Phượng Thiên Tuyết cũng ở trên sách cổ hiểu biết Hạ Quốc, rừng rậm cắn ma này, là rừng rậm ma thú gần kinh thành nhất, chỉ có huyền thuật sư huyền giả đại viên mãn mới dám đến đây thí luyện.
Nhưng địa vực thí luyện cũng giới hạn trong nửa trước, phần sau rừng rậm, là huyền thuật sư cũng không dám đi vào.
Nơi đó có ma thú cấp mười trở lên, một khi gặp gỡ loại ma thú cường đại này, cho dù có mười cái mạng cũng không đủ dùng!
“Nha đầu thật thông minh, nàng đã tới nơi này sao?”. Đồng tử của Hiên Viên Nguyệt Triệt rực rỡ lung linh, ánh sáng mê hoặc người khác nở rộ, “Đây thật là rừng rậm cắn ma, nghe nói có mấy vạn ma thú ở trong này, mà linh nguyệt thú kia trốn tới đây.”.
Phượng Thiên Tuyết chớp chớp mắt, trên môi hiện lên một ý cười giảo hoạt, “Ngươi muốn… chế phục linh nguyệt thú kia sao?”.