Hắn cho rằng Phượng Hàm Yên đã là đệ nhất mỹ nhân trong kinh thành rồi, ai biết còn có nữ tử trên cả nàng!
"Đây... Thật là đích tỷ Phượng Thiên Tuyết của ngươi?". Tĩnh Đế vẫn nhớ một chút về Phượng Thiên Tuyết, nữ tử kia vốn là phế vật trong truyền thuyết, cho tới bây giờ không được Phượng phủ thừa nhận.
Mà về sau lại có thể tu luyện huyền thuật, được tiếp nhận về Phượng phủ, nhưng Tĩnh Đế chỉ biết có vậy.
"Hoàn toàn chính xác! Hoàng Thượng, tỷ tỷ được cao nhân chỉ điểm, từ phế vật thoáng cái liền thăng cấp lên huyền thuật cấp bốn, còn đánh bại Thượng Quan Nguyên cấp bảy! Có lẽ hoàng thượng vẫn còn nhớ rõ sự kiện này?".
Phượng Hàm Yên nhàn nhạt cười nói, "Tỷ tỷ mặt ngoài là cấp bốn, nhưng thực lực của nàng còn mạnh hơn người cùng cấp gấp mười lần? Bách quan yến lần trước, tỷ tỷ che giấu dung nhan, là vì nàng không muốn bị ai thấy gương mặt tuyệt sắc của nàng, để tránh phiền toái mà thôi!".
Tĩnh Đế nhận lấy bức họa trong tay Phượng Hàm Yên, chậm rãi bỏ trên thư án, xem tới tâm hồn bay bổng.
Một nữ tử như vậy, nếu như có được, vậy nhất định sẽ rất tiêu hồn phệ cốt a?
"Quả nhiên là một nữ tử tuyệt sắc... đích tỷ của ngươi rất thông minh, biết phải che giấu dung nhan tuyệt thế của mình, tránh được phiền toái không cần thiết.". Tĩnh Đế cười nói, rất lâu rất lâu mới rời ánh mắt khỏi bức họa.
Bộ dạng Phượng Hàm Yên phục tùng cười cười, trong mắt Tĩnh Đế, nàng như một nụ hoa ham muốn nở rộ, đang đợi hắn ngắt lấy.
Tuy rằng người trong bức họa xinh đẹp đến cực điểm, nhưng Tĩnh Đế hiểu rõ, giờ Dậu hôm nay chính là thời điểm Bách Hoa hội cử hành, cho nên dù muốn mang mỹ nhân tiến cung, cũng phải đợi sau khi Bách Hoa hội chấm dứt!
"Xem ra, trẫm phải đi Bách Hoa hội một chuyến rồi!". Tĩnh Đế khẽ cười một tiếng, hắn đã xem qua danh sách Bách Hoa hội, nhớ rõ tên của Phượng Thiên Tuyết có trên đó!
"Hoàng Thượng sáng suốt.".
Phượng Hàm Yên mừng rỡ vô cùng, nghĩ nếu hoàng đế đã coi trọng Phượng Thiên Tuyết, nhất định sẽ không đụng vào nàng rồi.
Nhưng mà nàng nghĩ lầm, tuy rằng Tĩnh Đế rất ưa thích Phượng Thiên Tuyết, nhưng mà người trước mắt cũng không chênh lệch bao nhiêu, hắn là người tùy tâm sở dụng, đi tới trước mặt Phượng Hàm Yên, đưa tay nâng cằm của nàng.
Phượng Hàm Yên khẩn trương, chứng kiến ánh mắt nóng rực của hoàng đế, khuôn mặt mỹ lệ phiếm đỏ.
Tĩnh Đế ôm nàng, "Yên Nhi, sau này ngươi sẽ là thị vệ thiếp thân của trẫm rồi. Lam Nhi và Trân Nhi sẽ thay thế thủ hộ trẫm giúp ngươi... Tới đây, để trẫm yêu thương ngươi...".
Phượng Hàm Yên nghe xong, lập tức mở to hai mắt nhìn, đồng tử co rút lại, "Hoàng thượng! Yên Nhi sợ! Yên Nhi chỉ sợ chính mình không xứng với hoàng thượng!".
Tĩnh Đế cho rằng nàng tự ti, không khỏi cong eo lên liền ôm lấy nàng, đến bên giường lớn sau tấm bình phong, buông nàng xuống, nhìn bộ dáng hoảng sợ lại xinh đẹp của người dưới thân, hắn hung hăng mà hôn xuống.
Toàn thân Phượng Hàm Yên run rẩy lên, nàng chán ghét lão đầu này, thế nhưng lại không dám phản kháng, bởi vì chỉ cần Tĩnh Đế hạ lệnh cho huyền thuật sư bên ngoài một tiếng, một chiêu cũng có thể lấy cái mạng nhỏ của nàng!
"Hoàng Thượng... Ô ô... Ta... Ta sợ...".
"Chớ sợ chớ sợ... Trẫm sẽ rất ôn nhu!".
"Hoàng thượng, Yên Nhi... Không xứng với ngài!".
"Đâu có, ở trong mắt trẫm, ngươi rất hợp với trẫm!".
Tham lam giống nhau, ngoan độc giống nhau, đích thực là vô cùng hợp!
Tĩnh Đế độc ác với đại vương tử, Phượng Hàm Yên dùng mọi cách ám hại Phượng Thiên Tuyết, hôm nay rốt cuộc cũng có ác nhân tới giày vò nàng!
Phượng Hàm Yên hoảng sợ nằm ở trên giường, lão nam nhân trên người tùy ý cười nhẹ, tự cho là đúng mà dỗ dành nàng.
"Không sợ... Về sau trẫm sẽ đối xử với ngươi thật tốt...".
Xiêm y diễm lệ rơi lả tả đầy đất, cái yếm màu đỏ rơi xuống dưới giày của hoàng đế, màu đỏ và màu vàng cùng tôn nhau lên, hương diễm như vậy...