"Ta!".
"Ta!".
Ba người vội vàng lên tiếng, đương nhiên là Phượng Thiên Trạch, cùng với Trần Tĩnh Hiên, Trần Băng Vũ rồi!
Trần Tĩnh Hiên và Trần Băng Vũ vốn nghĩ ngốc ở một bên đợi Phượng Thiên Tuyết báo danh xong, sau đó mời nàng đi Trần phủ làm khách, nhưng mà lại không ngờ sẽ xảy ra trò cười như vậy.
Nhìn thấy ba người đứng ra, chấp pháp giả lạnh lùng cười cười, "Các ngươi không phải là bằng hữu của nàng thì chính là thân nhân của nàng, không thể làm nhân chứng! Có ai khác chứng kiến nữa hay không!".
U Trúc sợ hãi rụt rè đứng ra, "Ta!".
Phượng Thiên Tuyết mỉm cười, tuy rằng lá gan U Trúc rất nhỏ, nhưng mà nàng cũng coi là bảo vệ chủ nhân rồi.
"Ngươi chỉ là nô tài, dám làm nhân chứng?". Chấp pháp giả cười lạnh một tiếng, "Còn có... những người khác hay không?".
Những người còn lại, tự nhiên không dám lên tiếng, mà đắc ý nhất chính là đám Bát công chúa và Phượng Hiểu Vũ rồi, nhìn thấy Phượng Thiên Tuyết lâm nạn, cười đến không ngậm miệng được.
Mặc dù trong những người khác có không ít nam huyền thuật sư thầm mến Phượng Thiên Tuyết, nhưng mà đối mặt với sống chết, bọn họ lại không dám đứng ra minh oan cho Phượng Thiên Tuyết?
Mặc dù nữ nhân quan trọng, nhưng mà mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn! Đắc tội với Thanh Đạo tông, chẳng khác nào muốn đem mạng bồi thường!
Trinh Như Ý ngồi trên các khẽ lắc đầu, tuy rằng trong lòng thoải mái, nhưng mặt ngoài lại lộ ra thần sắc tiếc nuối, "Xem ra thiếu nữ kia sẽ bị đuổi khỏi Bách Hoa hội, thật sự là đáng tiếc cho nàng. Đoán chừng nàng đã chờ mong Bách Hoa hội từ lâu rồi đi?".
Lam Kinh Phong lạnh lùng nhíu mày, "Tiểu nhân vật mờ nhạt, cần gì tới muội muội ngươi đồng tình với nàng?".
Bạch liên hoa lại làm ra một biểu lộ ưu thương vì muôn dân trăm họ, "Tiểu nhân vật cũng là một sinh mệnh, từng sinh mệnh đi tới thế giới này, đều cầu viên mãn. Từ nay về sau, nhân sinh của nàng không viên mãn, thật sự là một chuyện xấu...".
Không đợi bạch liên hoa nói cho hết lời, chấp pháp giả phía dưới đột nhiên bị tát mấy cái, làm Lam Kinh Phong và bạch liên hoa Trinh Như Ý ngơ ngác một chút, ngay ngắn tập trung nhìn vào!
Chấp pháp giả kia bị đánh bay, hung hăng đập vào tường vây.
Trước mặt Phượng Thiên Tuyết, không biết khi nào lại nhiều hơn một nam tử áo trắng, bên môi nam tử áo trắng kia vẫn giữ nụ cười ôn nhu như nước, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
Phượng Thiên Tuyết nở một nụ cười sáng chói, "Đại vương tử ngươi ra tay thật ác độc, có phải tay của ngài bị đau rồi hay không?".
Mọi người hít một hơi lãnh khí! Lại là đại vương tử Hiên Viên Nguyệt Triệt ra mặt thay Phượng Thiên Tuyết!
Hiên Viên Nguyệt Triệt này, bình thường đều không xuất hiện, vì sao vừa xuất hiện, liền đặt hết tất cả năng lực chú ý trên người Phượng Thiên Tuyết?
Mọi người không thể nào hiểu nổi.
"Đánh người như vậy, sẽ làm ô uế tay của bổn vương. Nên bổn vương dùng cái vợt đập ruồi đánh!". Hiên Viên Nguyệt Triệt chỉ chỉ cái vợt trên tay Mị Thủy, nụ cười như mặt trăng chiếu sáng khi mây đen tản ra, trong suốt sáng ngời như vậy!
Phượng Thiên Tuyết cười đến con mắt cũng cong thành một đường thẳng, những người khác tức thì âm thầm thở dài một hơi, nếu như Đại vương tử không ra tay, chuyện này chỉ sợ sẽ càng ngày càng lớn!
Chấp pháp giả thống khổ bò dậy, đang muốn chỉ vào Hiên Viên Nguyệt Triệt chửi ầm, lại phát hiện Hiên Viên Nguyệt Triệt mặc đồ có dấu Đại vương tử, hắn sợ tới mức vội vàng quỳ xuống.
"Đại vương tử! Xin... Xin tha mạng!".
Chấp pháp giả không có ngốc mà đi lừa gạt Hiên Viên Nguyệt Triệt, đối phương vừa xuất hiện, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nhận sai, nếu không Đại vương tử mà giận dữ, cái mạng nhỏ của hắn sẽ không bảo vệ nổi!
Hiên Viên Nguyệt Triệt nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn về phía Phượng Thiên Tuyết, "Tuyết Nhi, nàng nói xem nên trừng phạt chấp pháp giả biết pháp nhưng lại phạm pháp này như thế nào?".