“Chính là như vậy, cũng chỉ có thể chậm rãi tra xét, việc này giao cho bổn vương, Phượng cô nương ngươi nên nghỉ ngơi.”.
Phượng Thiên Tuyết cười nhạt, “Vâng, Huyền Vương đại nhân, Thiên Tuyết cáo lui trước.”.
Huyền Vương vui tươi hớn hở đưa tiễn, bốn gã đệ tử của hắn cảm giác buồn bực vô cùng, sư tôn bọn họ lại không có hình tượng như vậy nha, nha đầu kia thật là người may mắn nhất, lại có thể được Huyền Vương ân sủng!
Phượng Thiên Tuyết và U Trúc trở lại viện, Phượng Thiên Trạch còn lo lắng nàng bị thương, nhưng lại thấy tâm tình nàng không tồi, cũng an tâm rất nhiều rồi.
Phượng Thiên Tuyết đang muốn đi vào sân, đột nhiên có người gọi nàng lại.
“Phượng cô nương.”.
Phượng Thiên Tuyết ngoái đầu nhìn lại, thấy dưới ánh trăng thanh lãnh, ống tay áo nam tử áo lam kia nhanh nhẹn nhảy múa, trên núi bách hoa nổi lên gió thật lớn, mái tóc màu xanh của hắn, cũng theo gió nhảy múa.
Phượng Thiên Tuyết gọi nam tử là Lam Kinh Phong!
Bên người hắn là Trinh Như Ý mỹ mạo như hoa, chỉ là so cùng Phượng Thiên Tuyết tuyệt sắc khuynh thành, Trinh Như Ý thật phàm tục.
Phượng Thiên Tuyết xinh đẹp, làm tiên nhân kinh sợ, là thế gian khó tìm!
“Lam công tử, có gì chỉ giáo?”. Phượng Thiên Tuyết cùng Lam Kinh Phong không quen thuộc, ngày thường cảm thấy nam tử này rất cao ngạo, nàng cũng không thích nam tử như vậy.
Huống chi, hai ác nô tài phía trước Lam Kinh Phong, thật khiến Phượng Thiên Tuyết không thể có cảm nhận tốt.
Nhìn Phượng Thiên Tuyết biểu tình nhàn nhạt, tâm Lam Kinh Phong ngừng một trận, có một loại mất mát không thể hiểu được, nhưng mà hắn chính là đệ nhất thiên tài Thanh Đạo tông, trong xương cốt có một chút ngạo khí, khiến hắn hận không thể lập tức chế phục Phượng Thiên Tuyết!
“Phượng cô nương, hy vọng thi đấu trên lôi đài, ngươi và ta có duyên tương ngộ. Ta muốn cùng cô nương đánh cuộc, thế nào? Phượng cô nương có dũng khí đáp ứng không?”.
Cặp mắt Lam Kinh Phong màu xanh băng, phát ra ánh sáng lạnh sâu kín, trên gương mặt tuấn dật của hắn lại mang theo một tia chờ mong.
Phượng Thiên Tuyết chớp chớp mắt, Lam Kinh Phong này chính là có ý đồ xấu gì nha, lại có thể cùng nàng đánh đố?
“Nói xem, là đánh cuộc cái gì?”.
“Nếu ngươi và ta có cơ hội tỷ thí, nếu ta thắng, ngươi liền cam nguyện cả đời trở thành nô lệ của ta!”.
Lam Kinh Phong ngạo nghễ cười lạnh nói.
Phượng Thiên Tuyết nheo cặp mắt lạnh, khẩu khí lạnh hơn, “Một khi ta thắng thì sao?”.
Lam Kinh Phong kinh ngạc nhìn Phượng Thiên Tuyết, trong mắt tràn ngập ngạo nghễ, trong lòng hắn, mình vĩnh viễn không có khả năng bại bởi Phượng Thiên Tuyết.
Trinh Như Ý cười khẽ ôn nhu nói: “Sao có thể chứ, Kinh Phong ca ca chính là phù sư cấp bảy, ngươi sao có thể thắng được?”.
Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt liếc mắt Trinh Như Ý một cái, “Phải thử qua mới biết được.”.
Lam Kinh Phong khẽ cười một tiếng, ánh mắt vậy mà có chút ôn nhu, hắn thích nữ nhân tự tin lại có cốt khí, mà không phải như Trinh Như Ý, loại nữ tử trục lợi này.
“Rất tốt, ta thích ngạo khí của ngươi! Một khi ta thua, như vậy ta hầu ngươi cả đời!”.
Lam Kinh Phong vừa nói, làm những thiên tài chung quanh đều sôi nổi hít hà một hơi!
Thân phận Lam Kinh Phong như vậy mà lại tự nguyện đánh cuộc cùng Phượng Thiên Tuyết? Nhưng mọi người nghĩ sâu xa, Phượng Thiên Tuyết không có khả năng thắng Lam Kinh Phong, cho nên hắn mới lớn mật như thế!
Hàn quang chợt lóe trong mắt Phượng Thiên Tuyết, nàng không quen nhìn loại nam tử ngạo khí này, cho rằng chính mình là thiên tài thiên hạ đệ nhất, so cùng Hiên Viên Nguyệt Triệt, kỳ thật hắn chẳng bằng rắm chó.
“Được! Bổn tiểu thư đáp ứng, nếu chúng ta trở thành đối thủ, ta đánh thắng ngươi, ngươi liền trở thành người hầu của Phượng Thiên Tuyết ta! Nếu ngươi đánh thắng ta, như vậy Phượng Thiên Tuyết ta, là người hầu cả đời cho ngươi!”.