"Nàng mang thai, trẫm qua đây nhìn xem không được sao?" Triệu Khải Hâm nhíu mày nhìn Trương Vân nguyệt.
"Ách, đương nhiên là được." Trương Vân nguyệt không nói gì, nàng chỉ cảm thấy Triệu Khải Hâm chọn thời gian có vấn đề một chút không được sao?
Triệu Khải Hâm cũng mặc kệ Trương Vân nguyệt có muốn có ý kiến gì hay không, hiện tại việc trước tiên hắn muốn làm là cảm thụ Bảo Bảo trong bụng Trương Vân Nguyệt một chút.
Mạch tượng lần này của đứa nhỏ biểu hiện ra một kết quả là đứa nhỏ này đã được hai tháng, so với lần trước là hoàn toàn khác biệt bởi vì tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm đến tận tháng thứ tư mới bắt đầu xuất hiện dấu hiệu mang thai.
Triệu Khải Hâm tiến lên đem Trương Vân Nguyệt ôm vào trong ngực, đôi tay đặt ở trên bụng Trương Vân Nguyệt, muốn cảm thụ chỉ một chút sự tồn tại của đứa con, lại phát hiện cái gì cũng không cảm thụ được.
"Sao lại không có cảm giác gì hết vậy?" Vẻ mặt Triệu Khải Hâm biểu hiện sự buồn bực nhìn Trương Vân nguyệt.
"......" Trương Vân Nguyệt đen mặt lại nhìn Triệu Khải Hâm."Hoàng thượng, mới có hai tháng ngài muốn có cảm giác gì?"
"Ách......" Triệu Khải Hâm lúng túng thu tay lại, tuyệt đối chịu không thừa nhận người mới vừa có một câu hỏi ngu ngốc đó là mình! Thật ra thì do Triệu Khải Hâm rất tò mò muốn biết người phụ nữ mang thai bốn tháng sẽ như thế nào, và lúc này đây đứa bé sẽ có những phản ứng gì.
Chẳng qua bây giờ mới thấy phản ứng của mình như vậy quả thật cảm giác có chút ngây ngốc.
"Phụ hoàng, phụ hoàng mẫu phi, bảo bảo trở lại!" Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm người chưa vào tới cửa tiếng đã vang vào trước, bây giờ tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm đã nói chuyện rất lưu loát, rất hợp lý lại nghiêm chỉnh, dĩ nhiên thỉnh thoảng cũng có thoát ra mấy câu mang tính trẻ con một chút, thường thường cũng sẽ chọc cho hai người Trương Vân Nguyệt cùng Triệu Khải Hâm phì cười không ngừng.
"Bảo bảo mau tới đây với mẫu thân nào." Trương Vân Nguyệt vừa nhìn thấy nhi tử tan lớp trở lại, rất đau lòng a! Trời thì vô cùng nóng bức như vậy mà còn phải đến thư phòng kia đi học, chậu nước đá thì chỉ cho phép để mỗi phòng một cái, trời nóng như vậy chỉ với một chậu nước đá chống đỡ thì có tác dụng gì chứ?
Đáng tiếc mấy chuyện đó cũng đã nói với lão tiên sinh của bảo bảo rồi, nhưng lão nhân lại nói học tập được vào lúc thời tiết nóng hừng hực đó cũng là một phương pháp rèn luyện nghị lực!
Thật ra Trương Vân Nguyệt rất muốn nói, nếu muốn rèn luyện nghị lực gì đó, trực tiếp nhập ngũ hành quân không tốt hơn sao, hay đứng nguyên cả một canh giờ, tuyệt đối là cách hay để thi nghiên cứu nghị lực. Nhưng Trương Vân Nguyệt nhát gan nên cuối cùng cũng không dám nói
"Mẫu phi hôm nay bảo bảo ở trên lớp được biểu dương nga!" Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm ngước đầu nhỏ trong chờ sự khen ngợi, khụ khụ đương nhiên là chuyện không thể nào! Cách nói kia của cậu rất không chút bình thường. Khiến hai người Trương Vân Nguyệt cùng Triệu Khải Hâm nghe được khóe miệng co giật một trận, đứa nhỏ này, rõ ràng nên là một lời nói rất dí dỏm, trái lại lại bị cậu biến thành một ngữ điệu cổ cổ quái quái, ngươi chỉ cần nói bình thường là được rồi, còn cần thêm cái âm ‘ nga ’ đó làm cái gì?
"Bảo bảo a, con rất vui vẻ sao?"
Trừ câu chào đầu tiên khi bảo bảo trở lại có thể nghe ra tâm trang vui thích bên ngoài, thì những câu nói khác phái sau lại trở nên rất cứng nhắc. Triệu Khải Hâm bất đắc dĩ, rõ ràng hắn không có như thế a! Rõ ràng Trương Vân Nguyệt cũng không phải như vậy mà! Ngay chính cả người Lão sư dạy hắn kia cũng là một người hài hước trứ danh, vậy sao con trai mình lại bị dạy thành ông cụ non vậy cơ chứ?
Khụ khụ, hiển nhiên Triệu Khải Hâm đã không nghĩ tới chuyện trên đời lại có một câu nói gọi là Vật Cực Tất Phản ( tức nước thì vỡ bờ) ấy mà.
"Mẫu phi, trên đường về bảo bảo nghe các cung nữ nghị luận nói mẫu thân về sau sẽ không cần bảo bảo nữa." Một câu nói mà đổi tới hai cách gọi, mặc dù vẫn là âm thanh cứng nhắc như vậy, đôi cha mẹ Trương Vân Nguyệt cùng Triệu Khải Hâm nghe được những từ trong đó thì tâm tình cùng lúc khẩn trương.
"Bảo bảo nghe ai ăn nói hàm hồ vậy? Mẫu thân yêu bảo bảo còn đếm không kịp làm sao lại không cần bảo bảo nữa chứ?" Trương Vân Nguyệt đối với việc con trai của mình nhanh như vậy đã nghe thấy loại câu nói như thế này cảm thấy rất tức tối.
"Thật sao? Thật sự mẫu thân sẽ không vì có đệ đệ mới mà không cần bảo bảo nữa sao?" Trương Vân Nguyệt từ câu hỏi của bảo bảo mà nghe được sự yếu ớt trong đó, lòng Trương Vân Nguyệt thắt lại.
Biết rằng khoản thời gian gần đây đứa nhỏ này ngày ngày đi học, thời gian ở bên cạnh mình ít đi, nên mới có loại cảm giác này.
"Bảo bảo a, trước đây con không phải luôn nói mẫu thân ngây ngốc sao, bây giờ mẫu thân mới biết thì ra là bảo bảo mới chính cậu bé ngốc nhất a, rõ ràng bởi vì bảo bảo lên lớp học nên thời gian ở bên cạnh mẫu thân mới ít đi, giờ sao lại cảm thấy mẫu thân không cần bảo bảo