"Nha đầu kia như thế nào?" Huệ phi nhìn thấy sắc mặt của Trương ma ma thì trong lòng có dự cảm xấu.
"Tây Lâm bị bắt rồi hả? Ngay cả những người mà ban đầu chúng ta cài vào Dao Hoa cung cũng bị điều tra ra rồi." Trương ma ma vừa nói với Huệ phi, trong lòng lại vừa thấp thỏm, bà ta lo lắng rằng Tây Lâm sẽ đem hết những chuyện mà Huệ phi đã ra lệnh cho nàng ta làm khai ra, nói như vậy, coi như hoàng thượng có thể vì nhà mẹ đẻ của Huệ phi mà bỏ qua cho nàng ta, cũng không nhất định sẽ buông tha cho cung nữ bên cạnh nàng ta?
Huệ phi nghe lời nói Trương ma ma xong, bỗng chốc từ trên ghế đứng lên, mắt mở thật to nhìn Trương ma ma.
"Nàng ta lại dám phản bội ta?" Thậm chí Huệ phi cũng không hề nghĩ ngợi gì đã nhận định Tây Lâm phản bội mình. Nếu như không phải là Tây Lâm phản bội nàng ta, chỉ sợ bây giờ bên trong hoàng cung cũng sẽ không an tĩnh như vậy?
Tất nhiên là Tây Lâm đã đem tất cả mọi chuyện nói cho Hoàng đế biết, hiện tại Hoàng đế không thể động tới nàng ta, cho nên dùng loại phương pháp này để tới cảnh cáo nàng ta, không để cho nàng làm những hành động như vậy nữa, nếu không thì những cung nữ cùng ma ma bên cạnh mình cũng không thể bảo đảm được
"Nương nương, làm thế nào bây giờ? Không có những người được cài vào đó, chúng ta......" Trương ma ma chưa nói xong, Huệ phi cũng đã biết lời này là có ý gì, người được Huệ phi cài vào Dao Hoa cung chỉ có một, bây giờ bị hoàng thượng nhổ đi, về sau chỉ sợ nếu muốn làm gì đối với Dao Hoa cung thì cũng là chuyện rất khó khăn.
"Hừ? Thôi, ta tạm thời cứ bất động đi, chúng ta không động thủ được ở bên trong Dao Hoa cung chẳng lẽ lại không động thủ được ở bên ngoài sao? Huống chi ngay cả nếu ta không động tới nàng ta, những người khác cũng không nhất định sẽ như vậy." Huệ phi nhàn nhạt nói xong, xoay người vào nội thất.
Bên trong Dao Hoa cung, Trương Vân Nguyệt mệt mỏi tỉnh lại, mơ hồ cảm thấy cảnh tượng hoàn toàn xa lạ, đầu óc đờ đẩn.
Qua gần năm phút đồng hồ nàng mới phản ứng được, nàng nhớ lại là mình đang sinh đứa bé, bây giờ đang ở trong phòng sinh.
"Đứa bé đâu?" Trương Vân Nguyệt ngẩng đầu nhìn qua bên cạnh, lại thấy đứa bé không có ở bên người. Trong lòng hốt hoảng, đột nhiên nhớ lại khi nàng đang sinh đứa bé Thái hậu đã tới thăm nàng, bây giờ đã là ngày thứ hai rồi.
"Chủ nhân, nhị hoàng tử hiện tại đang được bà vú chăm sóc."
"Bảo bà vú đem nhị hoàng tử ôm vào." Trương Vân Nguyệt nói với Cúc Hoa.
Bà vú đem đứa bé đưa cho Trương Vân Nguyệt xong tự mình lui sang một bên, tùy lúc hầu hạ.
"Hoàng thượng nói muốn đặt tên gì cho nhị hoàng tử chưa?" Trương Vân Nguyệt ôm hài tử nhỏ nhắn đỏ hồng trong ngực, muốn dùng tên để trêu chọc nhi tử, đột nhiên nghĩ đến nàng còn chưa biết tên của nó.
"Dạ chưa, hoàng thượng hình như còn chưa nghĩ ra tên cho nhị hoàng tử." Cúc Hoa nheo mắt suy nghĩ thể hiện rõ vẫn chưa từng nghe qua chuyện hoàng thượng truyền đến tin tức đặt tên cho nhị hoàng tử.
Trương Vân Nguyệt vẫn ôm con trai trong ngực, suy nghĩ một chút, đặt tên thì nàng không có cái quyền lợi đó rồi, nhưng nhủ danh thì một người mẹ như nàng vẫn còn có thể chứ?
"Về sau nhủ danh của nhị hoàng tử liền gọi là bảo bảo." Trương Vân Nguyệt ngẩng đầu đôi mắt lấp lánh nhìn Cúc Hoa.
Cúc Hoa vừa nghe xong lời nói của chủ nhân nhà mình, theo bản năng há mồm tính phản bác, lại còn nói cái nhủ danh bảo bảo này lại có thể là một cái nhủ danh nghiêm chỉnh sao? Sau khi nhị hoàng tử lớn lên có thể sẽ cảm thấy cái nhủ danh này không hay chút nào hay không?
Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mong đợi của chủ nhân nhà mình, Cúc Hoa không đành lòng nói ra những lời này, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn chủ nhân nhà mình.
"Chủ nhân, cái nhủ danh này sao lại giống như Dao Hoa cung chúng ta đang rất tự hào về đứa bé vậy? Cái này để cho người khác biết chỉ sợ sẽ nói những lời không hay."
"Bảo bảo không được sao? Con ta là bảo vật trong lòng ta, vậy thì có vấn đề gì?"
Cúc Hoa bất đắc dĩ, "...... Chủ nhân, ta phải khiêm tốn, thì?"
Cúc Hoa cảm thấy lâu lâu dùng những lời mà chính chủ nhân mình nói ra để giáo huấn hạ nhân để trị lại chủ nhân nhà mình cũng rất có hiệu quả.
Trương Vân Nguyệt ngẩn người, bĩu môi, trong lòng rất không tán thành lời nói của Cúc Hoa, nhưng nhìn thấy bộ dạng khẩn trương không thôi của Cúc Hoa cũng đành phải đồng ý với lời nói của nàng ta..., trong lòng thì cảm thấy cho dù không gọi là bảo bảo hay tỏ ra khiêm tốn đi nửa thì hai mẹ con cũng không có cách nào tránh được những chuyện ganh ghét kia.
Dù sao đứa con trai này của mình cũng là con trai thứ hai của hoàng thượng? Hơn nữa còn là một nhi tử khỏe mạnh?
"Bảo Bảo, cười với mẹ một cái, con là bảo vật trong lòng mẹ, là bảo bối của mẹ, mẹ sẽ gọi con là Bảo Bảo, con nói có đúng hay không a, Bảo Bảo?" Trương Vân Nguyệt cúi đầu cười híp mắt nói vơi nhi tử, mặt tràn đầy sự dịu dàng ngay cả thịt cũng bị nàng làm cho tan ra.
Trêu chọc một hội, trẻ nít còn nhỏ nên thể lực có hạn, chỉ chốc lát liền đói bụng."Oa oa ~" tiếng khóc đột nhiên vang lên.
Trương Vân Nguyệt còn chưa nói cái gì, bà vú liền tiến lên một bước, thậm chí ngay cả thông báo một tiếng với Trương Vân Nguyệt cũng không có, trực tiếp giành lấy đứa bé từ trong lòng Trương Vân Nguyệt.
Trương Vân Nguyệt không ngờ sẽ gặp phải tình huống như thế, bà vú này rõ ràng cũng không để nàng vào trong mắt, bà ta lại còn dám giành nhi tử từ trong tay của nàng?
Trương Vân Nguyệt cúi đầu không nói gì, nhưng không có ai để ý thấy trong mắt của nàng lóe lên ánh sáng lạnh. Đợi đến khi đứa bé ăn no không khóc nữa, Trương Vân Nguyệt phất tay nói: "Tốt lắm, ngươi có thể đi xuống."
"Tiệp dư chủ nhân, nô tỳ là hoàng hậu nương nương an bài, dù ngài không thích nô tỳ thế nào đi nữa cũng không thể sai nô tỳ rời đi, nô tỳ còn phải chăm sóc cho nhị hoàng tử." Bà vú nói rất kiêu căng.
"......" Trương Vân Nguyệt trầm mặc nhìn bà vú, nàng cảm thấy rất kỳ lạ tại sao hoàng hậu lại có thể an bài một người không rõ thân phận như vậy đến Dao Hoa cung của mình?
"Tiệp dư chủ nhân, ngài đừng nhìn nô tỳ như vậy, nô tỳ nhát gan. Nếu như bị hù sợ, sẽ từ sữa mà truyền qua người của nhị hoàng tử." Bà vú cười nói, chẳng tỏ ra có chút sợ hãi nào.
"Ngươi là nghĩ rằng ta không dám làm gì ngươi sao?" Trương Vân Nguyệt thật bình tĩnh hỏi bà vú.
"Chủ tử sao lại nói như vậy, ta làm sao dám nghĩ như vậy, nô tỳ chỉ nói sự thật mà thôi. Trong lòng nô tỳ nếu có vấn đề gì thì quả thật sẽ ảnh hưởng đến nhị hoàng tử." Bà vú nhìn ánh mặt bình tĩnh của Trương Vân Nguyệt, đột nhiên liền quy củ lại, giống như người liều lĩnh mới vừa rồi không phải là bà ta vậy.
Cúc Hoa có chút nghi ngờ nhìn bà vú, hành động mới vừa rồi của bà vú nàng thấy rất rõ, nàng cảm thấy bà vú này rất kỳ lạ.
"Tiệp dư chủ nhân, lúc này cũng không sớm nữa, nô tỳ ôm nhị hoàng tử đi xuống nghỉ ngơi." Bà vú nói xong, liền trực tiếp động thủ ôm đứa bé đi. Lần này Trương Vân Nguyệt sớm có phòng bị liền nghiêng người quá tránh tay của bà vú.
"Người đâu?" Trương Vân Nguyệt cất giọng kêu.
Xuân Hoa Hạ Hoa đang ở ngoài cửa coi chừng nghe thấy tiếng Trương Vân Nguyệt kêu nhanh chóng mở cửa vào phòng sanh.
"Chủ nhân, thế nào?"
"Đưa nô tài Dĩ Hạ Phạm Thượng này bắt lại cho ta?" Trương Vân Nguyệt chỉ vào bà vú đứng ở một bên cạnh lạnh lùng nói. Ngay khi Trương Vân Nguyệt phân phó Cúc Hoa liền ngay lập tức tiến lên phía trước một bước Trương Vân Nguyệt, hiển nhiên là lo lắng bà vú này kích động đả thương đứa bé trong ngực Trương Vân Nguyệt.
"Vâng" Xuân Hoa Hạ Hoa không biết bà vú làm cái gì, nhưng nhìn chủ tử cùng hành động Cúc Hoa liền biết việc làm của bà vú này tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.
"Chủ nhân tha mạng, chủ nhân tha mạng?" Tiếng la bén nhọn của Bà vú phá vỡ bầu trời Dao Hoa cung.
"Oa oa oa ~" Bảo Bảo bị dọa đến mức khóc lên, Trương Vân Nguyệt khẩn trương ôm Bảo Bảo vào trong ngực, cẩn thận xoa xoa tay, cố gắng khiến đứa bé áp vào ngay trái tim mình. Nàng không nhớ rõ là mình nghe qua ở đâu, họ nói là khi đứa bé đang bị hoảng sợ chỉ cần áp vào trong lòng nghe được nhịp tim của mẫu thân hoặc phụ thân sẽ rất dễ dàng có thể xoa dịu sự kinh hoảng.
"Đem miệng của bà ta chặn lại? Lôi ra ngoài?" Trương Vân Nguyệt mặt lạnh hạ thấp giọng gầm lên.
Đám người Cúc Hoa cũng không ngờ bà vú này lại đột nhiên phát ra tiếng la bén nhọn như vậy, nhất thời trong lúc rối loạn, cũng không biết Cúc Hoa lấy từ đâu ra một miếng vải thật dài, trực tiếp nhét vào trong miệng bà vú.
Thế nhưng lúc này Xuân Hoa cùng Hạ Hoa hai người lại phát hiện họ căn bản không có biện pháp nào đem người kéo ra ngoài? Bởi vì thân thể bà vú này rất to lớn, sức mạnh của bà ta cũng không phải là hai cung nữ chưa từng làm việc nặng có thể so sánh được?
Trương Vân Nguyệt vừa che chở, vừa an ủi đứa bé, vừa chú ý tình cảnh bên kia của Xuân Hoa cùng Hạ Hoa. Ban đầu không phát hiện có cái gì khác thường, nhưng đang lúc hổn loạn này, Trương Vân Nguyệt phát hiện bà vú này giống như đang trêu chọc chơi đùa với hai cung nữ?
Bà ta cố tình gây tiếng động?
Trương Vân Nguyệt rất nhanh nhận ra được tính toán của bà ta.
"Ba vị ma ma đâu??" Giọng nói tức giận của Trương Vân Nguyệt truyền ra ngoài phòng sanh, bây giờ không phải phải lúc cần phải kiêng kỵ nửa, bà vú này rõ ràng là vì muốn dọa cho con của mình sợ hãi, tiếp tục kì kèo mè nheo còn không bằng nhanh chóng bắt bà vú này lại, đến lúc đó tìm thái y tới trị liệu cho con trai của mình con hay hơn.
Tiếng nói của Trương Vân Nguyệt vừa ngừng, chỉ thấy bà vú này lại bổng nhiên ra sức vùng vẫy, tránh thoát sự kiềm chế của Hạ Hoa, hướng giường lớn mà đánh tới, nhìn mục tiêu hẳn là Trương Vân Nguyệt nằm ở trên giường?
Lại nói hôm qua Trương Vân Nguyệt mới sinh đứa bé xong, mặc dù có ăn một chút, nhưng hiện tại cũng đã buổi trưa rồi, một buổi tối thêm một buổi sáng, hiện tại nàng cũng đã rất đói không có nhiều hơi sức?
Bà vú này hướng mình nhào tới, Trương Vân Nguyệt có lòng muốn tránh qua, nhưng thân thể lại bủn rủn vô cùng.
Cúc Hoa phát hiện nếu như mình đứng cản phía trước, rất có thể sẽ bị bà vú đẩy ngã ra sau làm thương tổn chủ nhân của mình. Trừng mắt nhất quyết khom lưng dậm chân một cái dùng hết sức lực xông về phía trước?
"Đừng chạm?" âm thanh hai thân thể đụng vào nhau thật ra thì vốn dĩ cũng không thế nào quá lớn, nhưng những người ở trong phòng sinh lại nghe giống như có một tiếng sấm đang vang vọng.