“Muội muội cũng đừng cảm thấy tỷ tỷ ép buộc ngươi, đây là sự thật, trong hoàng cung này cấp bậc là quan trọng nhất, ăn mặc dùng đều phải theo quy định cả, nếu làm sai sẽ phải chịu trừng phạt, như y phục bây giờ trên người muội muội, ngươi hiện tại là khách cho nên có thể mặc. Còn có đồ trang sức trên đầu ngươi nữa, đó là đá quý. Nếu trở thành phi tử của hoàng thượng, thế phụ (chắc là vợ lẻ) là không thể mang đồ trang sức có đính đá quý, mà ngự thê ( chắc là vợ lớn) là không thể mang đồ trang sức bằng bạc ở bên ngoài cho dù đó là loại đồ trang sức nào. Mà tần thì không thể mang trang sức bằng vàng có đính đá quý hồng ngọc. Đây là những điều cơ bản nhất thôi, ngoài ra những đồ trang sức này còn có quy định về hình dáng nữa." Trương Vân Nguyệt cười nói với Trương Ngũ Nha, những điều nàng nói là sự thật, trong hoàng cung, cứ nhìn xem có cung nữ nào dám mang đồ trang sức trên đầu chứ hả? Đồ trang sức bằng ngọc cũng không thể cài lên đầu, ngược lại đeo trên cổ thì cũng có thể mang một hai cái nhưng không thể để cho người khác thấy.
Chính vì điều này nên cung nữ có cái hoa trên đầu cũng đều là dùng vải vóc mà thành làm hoa lụa, đây là nhất đẳng cung nữ, các cung nữ còn lại cấp bậc thấp hơn thì lại dùng dây buộc tóc cột lại là xong việc.
Trương Ngũ Nha nghe được lời nói của Trương Vân Nguyệt mà sửng sốt, ngẩng đầu nhìn các cung nữ chung quanh, phát hiện trên đầu những cung nữ kia quả thật không có đồ trang sức bằng vàng hay ngọc nào, ngay cả khuyên tai trên lỗ tai cũng chỉ là cọng trà mà thôi.
“Tại sao có thể như vậy?" Trương Ngũ Nha có chút ngây ngẩn, lúc ở Phượng Minh cung trên người của những cung nữ kia vẫn thấy có mang đồ trang sức kia mà. Vậy tại sao cách ăn mặc của những cung nữ ở đây lại như thế này chứ?
Vấn đề này vừa mới xẹt qua đầu óc Trương Ngũ Nha thì gần như trong nháy mắt liền nghĩ rằng, cái này nhất định là do người tỷ tỷ này của nàng ta muốn lừa nàng tay mà thôi. Mục đích chính là muốn nàng ta từ bỏ ý định ở lại hoàng cung.
Trương Ngũ Nha cắn răng, một chút hảo cảm cuối cùng đối với người tỷ tỷ này liền nhanh chóng biến mất.
Dĩ nhiên Trương Vân Nguyệt không phát hiện, mà cho dù coi như có phát hiện cũng sẽ không để trong lòng, dù sao bắt đầu từ lúc Trương Ngũ Nha vào cung thì có một số việc đã định trước kết quả, nếu như chính bản thân nàng ta đã không có ý định muốn ở tại trong hoàng cung, như vậy thì cuộc sống của nàng ta rất có thể sẽ trôi qua rất tốt, nhưng là đáng tiếc nàng ta đã chọn sai đường.
Cho dù Trương Vân Nguyệt không để ý tới chuyện của Trương gia, thì đó cũng là chuyện của Trương Vân Nguyệt, người ngoài căn bản không có cách nào đoán ra được lý do, càng không vì vậy mà đi khi dễ người của Trương gia. Cũng không có ai biện pháp bảo đảm rằng khi bọn họ khi dễ người Trương gia thì sau này Trương Vân Nguyệt có thể không vì bọn họ mà lấy lại công đạo.
Mà hoàng hậu còn có gia tộc chống lưng phía sau, càng sẽ không dư hơi mà đi đối phó Trương gia, cũng không cần thiết phải đối phó Trương gia, vốn Trương Vân Nguyệt đã không thèm để ý cái nhà mẹ đó rồi, mà Trương gia phía sau lưng nàng cũng không có một chút thế lực nào, đi đối phó với bọn này hoàn toàn là chuyện lãng phí hơi sức.
Dưới tình huống như thế, có tiền có đặc quyền ngày trôi qua sẽ vô cùng thoải mái!
Mà Trương Ngũ Nha hoàn toàn có khả năng gả vào được vào một gia đình giàu có, sống những ngày của phu nhân nhà giàu.
“Ngươi tin hay không tùy ngươi, có chút quy củ bây giờ ngươi không cần tuân thủ không có nghĩa là về sau không cần tuân thủ, trong hoàng cung này kẻ dám tự mình cho là đúng nhất thì chỉ có người chết mà thôi. Người làm tỷ tỷ như ta đây cũng chỉ có thể cho ngươi một chút lời khuyên như vậy mà thôi." Trương Vân Nguyệt nói xong cũng không nói gì thêm, bình thường nàng ăn cơm cũng không nói gì hôm nay bởi vì Trương Ngũ Nha mà lúc ăn cơm lại nói khá nhiều.
Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm ngước mắt nhìn Trương Ngũ Nha một cái, đây là dì của hắn, đáng tiếc nhìn mặt người dì này, hắn không có một chút cảm giác thân tình nào, cảm nhận nhiều nhất là người này cũng chỉ đến để lợi dụng giống như những nữ nhân hậu cung khác.
Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm đối với người dì này vốn cũng không có quá nhiều thiện cảm, nhưng bây giờ lại thấy có chút đáng ghét rồi, nhưng khi bắt đầu đi học tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm được bài học đầu tiên chính là học cách khống chế cảm xúc. Trong hoàng cung này nếu đem toàn bộ cảm xúc của mình bọc lộ ra ngoài sẽ là một chuyện rất nguy hiểm.
"Mẫu phi, con đi tập viết chữ." Sau khi bảo bảo dùng xong thì nói với Trương Vân Nguyệt.
"Chờ một chút, bảo bảo cùng mẫu thân đi dạo một chút đã." Trương Vân Nguyệt liền lôi kéo tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm bên trong phòng vận động tiêu cơm.
"Tỷ tỷ sao không ra bên ngoài đi một chút? Cứ ở trong phòng hoài không tốt đâu!" Trên mặt Trương Ngũ Nha có chút lo lắng.
"Không cần, nương nương nhà ta chỉ cần ở bên trong phòng đi lại một chút là được rồi, nếu Trương tiểu thư muốn đi ra ngoài dạo chơi thì tự mình đi đi." Tầm Nguyệt nói, mang vẻ mặt phòng bị không che giấu chút nào.
Trương Vân Nguyệt cười cười xin lỗi nhìn Trương Ngũ Nha, “Hiện tại ta đang có thai không thể ra ngoài đi dạo."
"Nhưng khi mấy chị dâu mang thai đều ở bên ngoài làm việc, muội cũng không thấy họ có chuyện gì mà, mấy đứa cháu cũng rất khỏe mạnh." Trương Ngũ Nha có chút không xác định nói với Trương Vân Nguyệt.
Lý Ma Ma cau mày nhìn Trương Ngũ Nha, câu nói này có chút không ổn, có ý gì không đây? Những bách tính bình thường đó có thể so sánh với cùng phi tử trong hoàng cung sao? Chưa nói tới thân phận khác nhau, mà hoàn cảnh cũng hoàn toàn khác biệt.
Trong cung này có biết bao nhiêu người không muốn nương nương sinh hạ đứa bé, nếu như nương nương cùng giống như những phụ nữ bình thường bên ngoài kia tùy ý đi ra ngoài, vậy thì cũng đồng nghĩa với việc đem mạng mình giao vào trong tay nữ nhân hậu cung rồi.
"Trương tiểu thư có rất nhiều chuyện ngài không hiểu, trong cung này so với bên ngoài là hoàn toàn khác nhau, hoặc cũng có thể nói mỗi người mỗi khác mỗi nhà mỗi cảnh, với thân phận của chủ nhân nhà ta khi mang thai so với những người phụ nữ mang thai khác cũng không giống nhau." Lý Ma Ma nói lời này cũng đã đủ rõ ràng rồi.