Triệu Khải Hâm cau mày, trong lòng hoài nghi thái y rốt cuộc có thể cùng hắn nói gì, nhưng cũng để cho người chung quanh tất cả đi xuống. Nhưng mà vẫn để lại mấy người chăm sóc Trương Vân Nguyệt nằm ở trên giường.
Thái y nhìn người bị lưu lại, thở dài một tiếng, ông đã làm tất cả những việc trong khả năng rồi, những người này tương lai có còn sống hay không phải xem hoàng thượng rồi.
"Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần từng nghe thấy có người cũng như hoàng hậu vậy, không bệnh không độc lại hôn mê bất tỉnh." Nói tới chỗ này thái y ngừng tạm, "Ban đầu vi thần quả thật không tin chuyện này, nhưng sau lại có nhân hòa vi thần nói đó là thật, vi thần mới không thể không tin tưởng. Đây chính là Vu Cổ (Phù thủy)."
Thái y nói xong chân mày Triệu Khải Hâm liền suy đoán nhíu lại, Vu Cổ (Phù thủy)? Vật này cho tới bây giờ bị lịch đại Hoàng thất cấm chỉ đấy!
"Ngươi xác định?" Triệu Khải Hâm ngưng lông mày nhìn thái y quỳ trên mặt đất, trong lòng cũng đã bắt đầu tin tưởng lời của ông.
"Hoàng thượng, vi thần không thể xác định, nhưng mạch tượng của hoàng hậu nương nương nói cũng không phải là ngã bệnh, cũng không trúng độc, như thế chỉ có Vu Cổ (Phù thủy) mới có thể làm cho không người nào cố tình hôn mê." Thái y nói thật, ông cũng không phải nói lung tung, chuyện này ông quả thật đã gặp qua.
Trước kia khi ở dân gian hành y, loại chuyện như vậy có thể nói là gặp phải số lần cũng không tính ít, cũng đang bởi vì ông trước kia gặp qua cho nên mới khi người khác không nghĩ tới những thứ này.
"Ta hiểu biết rõ rồi, ngươi đi xuống đi, chuyện ngày hôm nay ai cũng không được nói đi ra ngoài." Tầm mắt Triệu Khải Hâm lạnh lẽo ở trên mặt mọi người bên trong phòng xẹt qua.
Vu Cổ (Phù thủy) sự kiện nếu là tra được là ai, chỉ sợ muốn liên luỵ cửu tộc, hắn tự nhiên không thể để cho tin tức này tiết lộ ra ngoài.
"Vâng" tất cả mọi người đáp, hiện tại điều họ khẩn cầu duy nhất chính là Triệu Khải Hâm có thể bỏ qua cho tánh mạng của mình, dù là làm cho mình nói không ra lời họ cũng cam nguyện.
"Đi mời phương trượng Hộ Quốc tự." Triệu Khải Hâm nghĩ rồi nói ra.
Hi vọng Trí Chân phương trượng Hộ Quốc tự có thể xử lý tốt chuyện lần này thôi.
Trương Vân Nguyệt lẳng lặng nằm ở trên giường, nàng hoàn toàn không biết tại sao mình biến thành cái bộ dáng này, thấy trên mặt Triệu Khải Hâm cùng nhi tử tiều tụy thì rất là lo lắng, nàng rất muốn nhắc nhở Triệu Khải Hâm, chăm sóc tốt hai đứa con trai, tuy nhiên thế nào cũng không có biện pháp khiến thân thể mở miệng.
Mà trong trạng thái một linh hồn, nàng kêu lớn hơn nữa, Triệu Khải Hâm cùng hai đứa bé cũng không nghe được.
Trí Chân phương trượng Hộ Quốc tự tới rất nhanh, điểm này thật ra khiến Triệu Khải Hâm cảm thấy rất kinh ngạc.
"Phương trượng tới nhanh như vậy có biết hay không bên này có chuyện gì sao?" Triệu Khải Hâm không phải hoài nghi Trí Chân đối với Trương Vân Nguyệt làm cái gì, chẳng qua là cảm thấy rất là nghi hoặc Trí Chân thế nhưng tới nhanh như vậy.
"Hoàng thượng không cần lo lắng, bần tăng là thấy được bầu trời Tinh Túc biến hóa mới tới." Trí Chân lễ độ nói.
"Tinh Túc biến hóa?" Triệu Khải Hâm nghi hoặc nhìn Trí Chân, đây là ý gì? Bầu trời Tinh Túc có thay đổi gì? Hắn thế nào không biết? Trích Tinh Các bên kia tại sao không có người đến bẩm báo?
"Chuyện lần này rất cường đại, Hôm nay ngôi sao trên trời che mắt ngủ, nếu không phải bần tăng chợt có cảm giác thấy, dùng pháp khí trong chùa tương trợ, chỉ sợ cũng không thấy được Tinh Túc trên bầu trời biến hóa." Trí Chân nhỏ giọng mà nói ra, trên mặt vẻ từ bi mặc dù không giảm, nhưng là khẽ nhíu chân mày lại hiện lên sầu lo của ông.
"Trí Chân đại sư có biết lần này làm là người phương nào? Hắn vì sao phải đối phó hoàng hậu của ta?" Triệu Khải Hâm biết Trí Chân sẽ không gạt mình, hộ quốc đúng là phương trượng vị Đồng quốc sư, nhưng nhiều lần Hoàng đế phong đảm nhiện đều là những ngươi trong lòng không có công danh lợi lộc gì đến làm.
Vì chính là không để cho Hộ Quốc tự tham gia đến việc thống trị của hoàng triều, chỉ là Trí Chân là phương trượng thứ hai của Hộ Quốc tự, phương trượng Hộ Quốc tự đời trước là tiền triều đi lên, chỉ là cũng không phải Hoàng đế tiền triều bổ nhiệm, là hòa thượng trong chùa tự chọn.
"Hoàng thượng, chưa từng xem qua bần tăng không dám vọng đoán." Trí Chân lắc đầu, ông Phật hiệu mặc dù cao thâm, nhưng cũng không có biện pháp dưới tình huống thứ gì cũng không có nhìn đến cũng xác định được người cùng vật làm, huống chi lần này động thủ còn là cao thủ Đạo gia, nếu muốn đối phó cao thủ Đạo gia cũng không phải là chuyện dễ dàng. Ông bây giờ muốn chính là trước cứu tỉnh hoàng hậu, khiến thiên địa này khôi phục bình thường.
Mặc dù hoàng hậu này đến bản thân cũng đã sửa đổi vận chuyển của trời đất, nhưng từ khi nàng bắt đầu lên làm hoàng hậu, nàng hoàn toàn đã dung nhập vào bên trong quỹ đạo của trời đất, cái thế giới này đã lấy một loại phương thức khác để khôi phục bình thường rồi, nhưng bây giờ cao thủ đạo gia kia lại nghĩ phá hủy thăng bằng này, đây là điều Trí Chân ông không cho phép.
Nếu dễ dàng hủy hoại thăng bằng trong trời đất này, vậy rất có thể sẽ khiến cho chiến tranh xảy ra.
"Vậy đại sư có thể cứu tỉnh hoàng hậu hay không?"
"Đương nhiên, bần tăng hôm nay tới đây chính là vì cứu tỉnh hoàng hậu mà đến." Trí Chân nói xong để cho người ta dẫn đường đi Phượng Minh cung.
Triệu Khải Hâm cũng buông chuyện trong tay đến Phượng Minh cung, dọc theo đường đi trong lòng suy nghĩ lời Trí Chân mới vừa nói, Trí Chân tìm không ra cái người động thủ, như vậy đại biểu đối phương rất có thể lần sau sẽ hành động lại, vậy hắn nên làm thế nào cho phải?
Trí Chân đại sự tiến vào Phượng Minh cung, đến phòng của Trương Vân Nguyệt, cũng không đi xem Trương Vân Nguyệt nằm ở trên giường, mà là nhìn linh hồn của Trương Vân Nguyệt.
"Hoàng hậu nương nương người đi theo bần tăng." Trí Chân nói khiến Triệu Khải Hâm đi theo ông tiến vào ngẩn người, hoàn toàn không hiểu ông đang nói gì.
Hoàng hậu của hắn còn nằm ở trên giường đâu rồi, Trí Chân thế nào khiến hoàng hậu đi theo ông?
Chỉ là Triệu Khải Hâm rất rõ ràng có một số việc hắn cũng không hiểu rõ, cho nên hắn cũng không có lên tiếng cắt đứt hành động của Trí Chân, chỉ an tĩnh ở một bên nhìn.
"Đại sư thấy được ta?" Trương Vân Nguyệt kinh ngạc nhìn Trí Chân, vốn nàng còn tưởng rằng Triệu Khải Hâm tìm một tên lường gạt, lại không nghĩ rằng quả nhiên thực là đại sư, chỉ một điểm ông có thể nhìn thấy mình, thì không phải là người bình thường.
"Bần tăng dĩ nhiên là có thể nhìn thấy hoàng hậu nương nương." Lần này lời Trí Chân nói cũng chỉ có Trương Vân Nguyệt một người nghe, Triệu Khải Hâm cũng không có nghe được Trí Chân có nói, chỉ thấy Trí Chân chậm rãi hướng bên giường đi tới.
Tiếp theo Triệu Khải Hâm cùng Trương Vân Nguyệt hai người thấy được cảnh tượng bất đồng.
Triệu Khải Hâm chỉ thấy Trí Chân từ người môn đồ lấy ra một con rối, thấy trong con rối này nháy mắt Triệu Khải Hâm ngây ngẩn cả người, phía trên con rối này thoa khắp toàn máu tươi, hơn nữa cắm hai con dao nhỏ, cũng là đao gỗ, điều này làm cho Triệu Khải Hâm cảm thấy rất kinh ngạc.
Mà Trương Vân Nguyệt chỉ thấy Trí Chân tản ra một hắc vụ nồng đậm gì đó, nàng căn bản không thấy được đồ trong hắc vụ này, nhưng nàng lại cảm thấy nguy hiểm, cảm giác nguy cơ rất mãnh liệt khiến Trương Vân Nguyệt nhanh chóng lui về phía sau.
Trương Vân Nguyệt cảm thấy rất kinh ngạc, mấy ngày nay thời gian nàng không phải là không có đến gần qua giường, nhưng lại chưa từng có qua loại cảm giác nguy cơ này, hơn nữa vật kia cũng vẫn không nhìn thấy qua, tại sao hôm nay lại đột nhiên gặp được?
"Vật này vốn là bị trận pháp chặn lại, người bình thường không thấy được." Trí Chân giải thích một câu.
"Nhưng mà gian phòng này mỗi ngày đều có người quét dọn." Triệu Khải Hâm nhìn con rối trong tay Trí Chân, không thể tin được dưới giường lại thậm chí có thứ như vậy.
"Đây chính là tác dụng của trận pháp." Trí Chân nói nghiêm túc một câu, nhìn đều nhìn không tới còn như thế nào quét dọn?
"Có phải hay không chỉ cần đem đồ này phá hủy đi, hoàng hậu có thể tỉnh rồi hả?" Triệu Khải Hâm nhìn Trí Chân chăm chú hỏi. Vu Cổ (Phù thủy) hơn nữa còn là đặt ở Phượng Minh cung, dưới giường đặt Vu Cổ (Phù thủy), điều này làm cho Triệu Khải Hâm chỉ cảm thấy tức giận khác thường.
Trí Chân lắc đầu một cái, ông vốn cho là chỉ cần tìm ra vật này, phá hủy vật này hoàng hậu mà có thể tỉnh lại, nhưng là bây giờ nhìn lại không phải như vậy, hiển nhiên người động thủ đã nghĩ tới tình huống như thế, cho nên vật trong tay này bị tăng thêm bí pháp.
Nếu là trực tiếp phá hủy vật này, sát khí mang trên vật này sẽ trực tiếp xâm nhập vào trong thân thể Hoàng hậu, đến lúc đó chỉ sợ hoàng hậu sẽ lập tức bỏ mạng.
"Đại sư, vậy phải như thế nào mới có thể làm cho hoàng hậu tỉnh lại?" Triệu Khải Hâm biết hiện tại hy vọng duy nhất đang ở trên người Trí Chân đại sư, vốn hắn còn hoài nghi đến cùng phải hay không thủ đoạn của Vu Cổ (Phù thủy), bây giờ nhìn đến con rối này hắn đã có thể xác định đây đúng là thủ đoạn Vu Cổ (Phù thủy).
"Tìm được người thi thuật, hơn nữa giết hắn đi." Khi Trí Chân nói giết hắn đi vẻ mặt lộ ra thương xót, người thi thuật xem ra là hận độc hoàng hậu, nếu không sẽ không làm như vậy. Đem lấy chính mình cùng thuật pháp cột chung một chỗ, nếu muốn cứu người sẽ phải giết hắn, nếu không giết hắn cũng không có bất kỳ biện pháp cứu người, đây hoàn toàn không có lưu lại cho mình đường lui a.
"Người thi thuật là cao thủ sao?" Trên mặt Triệu Khải Hâm tỉnh táo lại, trong lòng cũng rất là nóng nảy.
"Không phải, người chế tác con rối này là một cao thủ, nhưng người thi thuật cũng không phải." Đối với cái điểm này Trí Chân cuối cùng yên tâm rất nhiều, nếu không phải người chế tác cùng thi thuật đều là cùng một người, vậy còn thật không dễ đối phó.
"Vậy đại sư có tìm được này thi thuật hay không?" Triệu Khải Hâm mong đợi nhìn Trí Chân, muốn lấy được đồng ý trả lời chắc chắn.
"Bần tăng tự nhiên sẽ hết sức." Trí Chân nói xong cũng không có lại để ý Triệu Khải Hâm, mà là xoay người phân phó Vương Kỳ chuẩn bị hắn muốn thứ đồ vật cần dùng, ra ngoài Phật hương bên ngoài còn có Phật châu cùng với Phật tượng.
Trương Vân Nguyệt lấy trạng thái linh hồn nhìn những thứ Phật châu Phật tượng Phật hương kia, sau khi xem xong lần nữa kinh hãi, những thứ đồ này phía trên thậm chí có trong sương mù cùng màu đen kia một thứ giống như nhau cùng lưu chuyển! Chỉ là hai người khác biệt duy nhất chính là màu sắc bất đồng, nhưng là hai người cũng sẽ để cho nàng cảm thấy tim đập nhanh.
"Hoàng hậu nương nương chớ đến gần Phật tượng bên này." Trí Chân đối với Trương Vân Nguyệt nói một câu, thật ra thì coi như Trí Chân không nói Trương Vân Nguyệt cũng sẽ không đến gần, cảm giác tim đập nhanh cũng không dễ chịu.
Trương Vân Nguyệt đột nhiên cảm thấy trên ti vi có chút diễn dịch cũng không phải là như thế không đáng tin cậy không phải sao?
Trí Chân ngồi niệm kinh, Trương Vân Nguyệt nhàm chán nhìn Trí Chân, nàng cái gì cũng không còn nhìn ra, hắn chính là niệm kinh mà thôi a, chẳng lẽ niệm kinh hay tại cách làm rồi hả? Không phải đâu?
Triệu Khải Hâm giống nhau cũng nhìn không ra tới Trí Chân rốt cuộc đang làm gì, nhưng Triệu Khải Hâm biết hiện tại người duy nhất có thể cứu sống Trương Vân Nguyệt chính là Trí Chân rồi, cho nên cũng không nói chuyện chỉ an tĩnh đứng ở một bên nhìn.
"Phụ hoàng." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm đi vào, Trương Vân Nguyệt nhìn đứa con nhà mình rất là đau lòng, chỉ ngắn ngủn thời gian ba ngày, đứa con nhà mình liền lập tức lớn hơn rất nhiều, vốn là đứa con nhà mình khi đang đối mặt Triệu Khải Hâm cùng mình còn có thể toát ra tính trẻ con, nhưng bây giờ lập tức trưởng thành.