"Hoàng thượng, vì sao ngài lại tới đây? Không phải là đang ở chỗ Ngọc quý phi sao?" Nhìn Triệu Khải Hâm đột nhiên xuất hiện ở trong phòng của mình, Trương Vân Nguyệt kinh hãi.
"Thế nào, Tiểu Nguyệt Nhi hình như không muốn nhìn thấy trẫm?" Ánh mắt của Triệu Khải Hâm khẽ nheo lại, toàn thân lộ ra hơi thở nguy hiểm.
Trương Vân Nguyệt không nhịn được run lên.
"Không có không có, hoàng thượng tới, thiếp rất vui mừng, đã trễ thế này, hoàng thượng mau nghỉ ngơi đi." Nói xong dùng cả tay chân bò lên giường, chuẩn bị ngủ.
Triệu Khải Hâm đứng ở bên giường nhìn cái mông tròn trước mắt đung đưa vểnh lên, không nhịn được bị mê hoặc. Đưa tay, lôi kéo.
"A! Hoàng thượng ngài muốn làm cái gì!" Trương Vân Nguyệt đang cố gắng di động thân thể, lại không nghĩ rằng hạ thân đột nhiên chợt lạnh, kinh ngạc.
"Bây giờ còn sớm, ái phi không cần ngủ sớm như vậy." Nói xong, Triệu Khải Hâm trực tiếp đè lên trên, bắt đầu nỗ lực cày cấy.
Trương Vân Nguyệt vừa đung đưa vừa thở dốc, vừa nghĩ tới, có phải là nàng đã làm cái chuyện làm ăn lỗ vốn rồi hay không? Vốn cho rằng Triệu Khải Hâm sẽ vì cố kỵ ánh mắt của người khác nhìn nàng, mà cũng không ngày ngày vào Vĩnh Ninh cung của nàng, ít nhất cũng sẽ cách nhau ba đến năm hôm, nhưng hiện tại thì sao hôm qua mới tới hôm nay lại tới
Cái này nếu thành thói quen...... Vừa nghĩ tới có một ngày như vậy, Trương Vân Nguyệt liền không nhịn được run rẩy.
"Chủ nhân, ngài lạnh sao?" Tầm Nguyệt lo lắng nhìn chủ nhân nhà mình, đưa áo choàng trong tay phủ lên trên người chủ tử. Có người đụng vào nàng chợt tĩnh lại.
"Không có việc gì, chúng ta nhanh một chút đi đến tiền thính đi, để Hiền phi nương nương đợi quá lâu sẽ không tốt." Trương Vân Nguyệt cười nói, kế sách lần này của Triệu Khải Hâm chỉ có hai người bọn họ cùng ám vệ biết, những người khác cũng không biết.
Cho nên hiện tại trong lòng Lý Ma Ma cùng Tầm Nguyệt cũng không vui vẻ chút nào, nhất là Lý Ma Ma, bà ấy vốn cho rằng trong lòng hoàng thượng hiển nhiên chỉ có chủ nhân nhà mình, còn khuyên chủ nhân nhà mình đem hoàng thượng đặt ở trong lòng, kết quả lại không ngờ mời vừa mới đảo mắt một chút, hoàng thượng liền chạy tới trên giường nữ nhân khác, đây không phải là đánh vào miệng bà sao? Hiện tại Lý Ma Ma trong lòng hối hận vô cùng.
"Bái kiến Hiền phi nương nương." Trương Vân Nguyệt đi vào chỉ thấy Hiền phi ngồi ở ghế chủ vị, uống trà, mặt bộ dáng nhàn nhã.
"Trương muội muội tới, nhanh ngồi." Hiền phi nhìn Trương Vân Nguyệt đi vào, trên mặt lộ ra nụ cười rất vui thích.
"Hiền phi tỷ tỷ qua bên này tìm muội muội là có chuyện gì sao?" Trương Vân Nguyệt thấy Hiền phi gọi mình muội muội, cũng thuận thế đổi xưng hô. Chỉ là từ trước đến nay nàng cũng rất ít muốn hàn huyên với những người này, thật sự cũng không muốn tiếp tục nói chuyện, cho nên liền quanh có cũng không muốn hỏi trực tiếp.
"Thế nào? Trương muội muội không hoan nghênh tỷ tỷ hay sao? Tỷ tỷ chỉ vừa mới tới, trà cũng chưa uống xong một ly nữa, liền muốn đuổi tỷ tỷ đi?" Hiền phi nhíu mày nhìn Trương Vân Nguyệt, trong giọng nói có nhàn nhạt giận dữ.
"Nương nương nói đùa, dù sao thân thiếp còn có hai đứa bé phải chăm sóc, buổi sáng bọn tỷ muội trong hậu cung đều tới một đây chuyến, muội muội cũng chưa được nghỉ ngơi chút nào, không có thời gian ở cùng với bọn trẻ, hiện tại bé con đoán chừng đã muốn thấy mẹ rồi, thân thiếp nghĩ, nương nương là một người hiền huệ, thân thiếp cũng không muốn quanh co lòng vòng với nương nương, tự nhiên là có cái gì nói cái nấy rồi." Trương Vân Nguyệt chăm chú nhìn Hiền phi, vô cùng thành khẩn nói
Mặt mũi Hiền phi vặn vẹo một hồi, trong lòng lửa giận đó là ngùn ngụt bốc cao. Nhưng khi nhìn khuôn mặt thành khẩn của Trương Vân Nguyệt nàng ta có muốn nói cũng không nói được cái gì, buổi sáng những phi tử khác trong hậu cung đến chỗ Trương Vân Nguyệt nơi này lượn một vòng nàng ta biết, đây cũng là nguyên nhân mà nàng ta cố ý lựa chọn thời điểm sau giữa trưa, mặc dù thời gian này đến cũng không xem được chuyện cười của Trương Vân Nguyệt, nhưng lại có thể nhắc nhở Trương Vân Nguyệt làm cho nàng bực bội, hơn nữa điều này cũng có thể chứng tỏ rõ nàng ta và những phi tử buổi sáng đi qua cười nhạo Trương Vân Nguyệt kia không phải là cùng một phe.
Nhưng phản ứng của Trương Vân Nguyệt thật sự ngoài suy nghĩ và dự đoán của Hiền phi, mặc dù nàng không tức giận, nhưng nàng trực tiếp thể hiện muốn chăm sóc đứa bé, điều này làm cho Hiền phi không nói được gì khác.
Đồng thời trong lòng của Hiền phi rất hâm mộ cùng ghen tỵ Trương Vân Nguyệt, có hai nhi tử khỏe mạnh! Thật tốt!
"Đúng rồi từ sau lễ đầy tháng lần trước, Bổn cung cũng đã lâu chưa gặp Tam hoàng tử rồi, không biết Trương muội muội có thể đem Tam hoàng tử ôm ra cho Bổn cung xem một chút hay không?" Lúc Hiền phi nói đến đứa bé trên mặt lộ ra vẻ mặt khát vọng.
Trương Vân Nguyệt trầm mặc, nàng cũng không muốn ôm đứa bé ra ngoài cho người ta xem.