Nàng vô cùng bất mãn việc tính toán như vậy.
Ả ta tính toán chủ nhân của mình mà còn tỏ ra cây ngay không sợ chết đứng, còn muốn chủ nhân mình cảm tạ ả ta. Bộ ả ta nghĩ tất cả mọi người đều là những kẻ ngu hay sao? Trong lòng Cúc Hoa rất lo lắng cho chủ nhân của mình sẽ thật sự bị thuyết phục, chỉ sợ chủ nhân nhà mình đã bị gài bẫy lại còn cảm kích lòng tốt của Liễu tiệp dư này mà đối xử tốt với nàng.
Cho nên dứt khoát liền trực tiếp nói khó nghe một chút, đến lúc này sắc mặt của Liễu tiệp dư còn có thể tốt được nửa sao, có như vậy thì chủ nhân nhà mình cũng có thể thông qua vẻ mặt này mà biết được vị Liễu tiệp dư trước mắt này không có đối xử tốt với nàng như lời ả nói.
Như vậy ít nhất có thể bảo đảm cho dù sau khi bị Liễu tiệp dư tính kế cũng sẽ không ra tay giúp ả tính tiền.
Đối với Cúc Hoa đứng ở trước mặt mình trong mắt Trương Vân Nguyệt thoáng qua một tia cảm động, nàng không biết tại sao Cúc Hoa lại nói chuyện không nể tình như vậy, nhưng một chút quan tâm của mộtCúc Hoa đối với mình nàng vẫn cảm thấy được.
Lúc trước ở trong Lăng Nguyệt cung Cúc Hoa đã vì mình mà nói ra chuyện đó, đến giờ nàng vẫn không thay đổi bảo hộ bên cạnh nàng, Trương Vân Nguyệt không biết nên làm sao biểu đạt tâm tình của mình. Một chỗ như trong hoàng cung này có thể có được một người trung thành vì mình như vậy thật sự là một chuyện vô cùng không đơn giản.
Huống chi nàng cũng không bỏ ra công sức gì nhiều, dĩ nhiên thân thể này lúc trước cũng đã vì Cúc Hoa làm chút chuyện, nhưng là chuyện đó đối với thân thể lúc trước mà nói cũng chỉ là thuận tay mà làm.
Liễu Như Yên không ngờ một cung nữ nho nhỏ như Cúc Hoa cũng dám nói như vậy, coi như không phải trực tiếp nói thẳng vào mặt mình, nhưng những lời kia rõ ràng là có bất mãn đối với mình!
Liễu Như Yên trong lòng đã muốn nổi giận, nhưng vừa nghĩ tới mục đích mà mình tới Dao Hoa cung cuối cùng liền đem lửa giận nhịn xuống.
Nói với Trương Vân Nguyệt: "Trương muội muội hẳn là một người đại nhân đại lượng, sẽ không tính toán với tỷ tỷ đúng không, chuyện vừa rồi tỷ tỷ cũng là vì bị người ta tính kế, trong lòng không thoải mái cho nên mới nói chuyện lớn tiếng. Đã vậy tỷ tỷ xin tạ tội với muội muội."
Liễu Như Yên đè xuống lửa giận, giọng nói cũng chân thành hơn rất nhiều, thật sự khiến cho Ngọc ma ma đi theo bên cạnh Trương Vân Nguyệt cũng cảm thấy kinh hãi. Phải biết vị Liễu tiệp dư trước mắt này từ khi mới vào cung đã làm cho người có ta ấn tượng là người ngang ngược càn rỡ không có đầu óc.
Nhưng hôm nay thì, chỉ sợ cái hình tượng này cũng chỉ là một loại màu sắc tự vệ thôi.
"Liễu tỷ tỷ chê cười, cung nữ này của ta vẫn tương đối thẳng tính, lời nói mới vừa rồi đoán chừng cũng là vì có chút gấp gáp không kịp suy nghĩ mà nói ra, ta đây sẽ phạt nàng." Trương Vân Nguyệt cười cười với Liễu Như Yên, về phần phạt cái gì nàng cũng chưa nói.
Liễu Như Yên cũng không trông cậy Trương Vân Nguyệt thật đi trách phạt Cúc Hoa, dù sao muốn gây phiền toái cho một cung nữ đối với ả mà nói là một chuyện rất đơn giản. Chuyện ả phải làm hiện tại là làm cho Trương Vân Nguyệt người đang mang long chủng trong bụng vì ả ta mà ở trước mặt hoàng đế nói một vài lời có lợi, tạm thời không nghĩ đến chuyện động tới cung nữ bên cạnh Trương Vân Nguyệt.
"Lời Tỷ tỷ nói tiếp theo đây Trương muội muội rất có thể không tin, nhưng lời tỷ tỷ nói là sự thật. Tiểu Tình vốn là bị người nhà nàng ta đưa vào cung, sau đó nàng lại bị phân đến Di Hoa cung, lúc đó ta mới nói người nhà của mình đi thăm dò nàng ta, sau đó mời quyết định khống chế người nhà của nàng, thế nhưng ta lại không ngờ Tiểu Tình lại căn bản không hề quan tâm đến người nhà của nàng ta.Không phải, chính xác hơn mà nói là Tiểu Tình vốn hận không thể làm cho người nhà của nàng ta chết đi! Nàng ta để ý chỉ có mẹ ruột cùng với đệ đệ cùng mẫu thân của nàng. Mà mẹ đẻ nàng bảy năm trước đã bị chính cha ruột của mình cùng mẹ kế vốn cũng chính là biểu muội của mẫu thân nàng ta, cùng nhau làm cho tức chết.Mà đệ đệ của nàng, thời điểm ta đi tra hỏi, tin tức nhận được là đã chết, thế nhưng sau này ta đi thăm dò lần nữa, phát hiện, người đệ đệ kia căn bản là không có chết, còn bị người nhà của Hiền phi khống chế.Cho nên, Tiểu Tình trên mặt mặc dù nghe lời ta, nhưng người mà nàng thật sự nghe theo lại chính là Hiền phi." Liễu tiệp dư tuy nói chuyện nhưng mắt vẫn để ý nhìn Trương Vân Nguyệt, ả ta muốn từ trên mặt Trương Vân Nguyệt nhìn ra vẻ mặt kinh ngạc.
Dĩ nhiên Trương Vân Nguyệt quả thật không phụ sự mong đợi của ả, thật sự lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Dĩ nhiên Trương Vân Nguyệt khiếp sợ không phải vì nội dung lời nói của Liễu tiệp dư, mà là khiếp sợ Liễu tiệp dư thế nhưng lại tra ra được chuyện này.
Đây thật là, trước đó thì cứ sống an nhàn đến khi bị Hiền phi giáng một đòn rồi liền bị kéo vào trong cuộc tranh đấu, mặc dù Hiền phi vẫn cứ sống rất tốt, nhưng Liễu tiệp dư cũng đã ngay lập tức tra ra những chuyện này. Điều này nói rõ gia tộc của Liễu Tiệp dư cũng không đơn giản.
Ít nhất so với nhà mẹ Hiền phi sẽ không kém hơn, trước kia không tra ra được chỉ sợ là những người được điều đi điều tra vốn không có chuyên tâm.
Dù sao trong nhà bọn họ cũng có vài người quan hệ dây mơ rễ má gì đó với nhau.
Bên trong Phượng Minh cung
"Hoàng hậu nương nương, Liễu tiệp dư đi qua Dao Hoa cung, đã một canh giờ trôi qua rồi, vẫn chưa có đi ra." Cẩm Tú đi tới bên cạnh hoàng hậu nói.
"Làm cho người của ta chú ý một chút, nàng ta vào Dao Hoa cung rốt cuộc là muốn làm cái gì." Hoàng hậu được lời Cẩm Tú nói, mắt cũng không nhìn lên nói.
Chuyện lần này có vẻ có chút cổ quái, hoàng hậu không tin Liễu Như Yên sẽ làm ra chuyện như vậy, nhưng tất cả chứng cớ lại nói chuyện lần này là do Liễu Như Yên làm, hoàng hậu cũng đã tra xét, nhưng cái gì cũng không tra ra được.
Sau khi Liễu tiệp dư rời đi, Trương Vân Nguyệt liền trầm mặc Cúc Hoa cùng Ngọc ma ma đỡ nàng đi một vòng trong sân ở Dao Hoa cung.
"Chủ nhân, ngài cảm thấy lời nói của Liễu tiệp dư có thể tin được sao?" Cúc Hoa có chút không hiểu chủ nhân nhà mình.
"Cái này, ta nghĩ cũng có thể tin nhưng...... A!" Trương Vân Nguyệt nói còn chưa dứt lời, liền trượt chân, mắt thấy sắp phải ngã xuống.