Cung nữ kia vừa nghe lời nói của Hiền phi, máu trên mặt sắc rút sạch không còn một mống, trợn to hai mắt không thể tin được nhìn Hiền phi.
"Ngươi cũng biết, ta là lực bất tồng tâm. Nếu như ta không có cách nào giữ lấy địa vị hiện tại thì e rằng người nhà của ngươi......" Hiền phi tỏ thái độ thương hại với cung nữ quỳ trên mặt đất.
Cung nữ này vừa nghe Hiền phi nói, cả người cứng lại, lời cầu xin tha thứ dâng lên đến cổ họng lại không có cách nào xuất khẩu, người nhà, người nhà, lúc này nàng mới nhớ tới người nhà ở ngoài cung đang bị Hiền phi khống chế.
Không đúng, phải nói là đệ đệ của nàng bị Hiền phi khống chế!
Người nhà của nàng thật ra không phải là bị Hiền phi khống chế, mà là bị Liễu chiêu nghi khống chế, chỉ là Liễu chiêu nghi cũng không hề biết người mà nàng thực sự quan tâm chỉ có mẹ và đệ đệ. Về phần những người khác nàng hận không thể tự tay giết chết họ!
"Nương nương người có bảo đảm là đệ đệ của nô tỳ vẫn còn sống và được bảo vệ an toàn tuyệt đối chứ?" Cung nữ nghiêm túc hỏi Hiền phi, nàng ta rất rõ ràng hiện tại nàng ta chỉ có thể nghe theo lời Hiền phi, nếu không, kết cục chính là đệ đệ cùng nàng ta đều phải chết!
Nếu như nàng làm theo lời nói của Hiền phi, như vậy nói không chừng Hiền phi sẽ rộng lượng mà thả nàng ta cùng đệ đệ?
"Dĩ nhiên, ta bảo đảm đệ đệ của ngươi sẽ còn sống!" Về phần sống thế nào thì vẫn chưa chắc chắn! Dĩ nhiên những lời này Hiền phi không nói ra.
Về phần cung nữ khi thấy Hiền phi không chút do dự trả lời mình, biết nàng ta không lừa gạt mình, trong lòng yên tâm. Chỉ cần đệ đệ còn sống đã là rất tốt!
Bên trong Dao Hoa cung Trương Vân Nguyệt mặt tái nhợt nằm ở trên giường.
Vụ việc xạ hương lần này mặc dù không tổn thương được nàng, nhưng cũng dọa nàng sợ không ít, vốn cho là đồ ăn đã trải qua mấy tầng kiểm tra nghiêm ngặt thì đã rất an toàn, kết quả lại không ngờ ngay cả chuyện rửa tay mà cũng không an toàn!
Triệu Khải Hâm vẫn ngồi ở một bên, sắc mặt của hắn thật sự không tính là tốt. Đã là một Hoàng đế thì luôn có ham muốn khống chế rất lớn, luôn cho là đã nắm được tất cả trong tay, nhưng chuyện mới vừa xảy ra trước mặt hắn làm hắn có cảm giác giống như bị đánh thật mạnh vào mặt!
Chuyện Trương Vân Nguyệt chỉ trong nháy mắt có thể bị đầu độc đã làm Triệu Khải Hâm quyết định cần phải phái nhiều người làm tai mắt giám xát hậu cung hơn, hắn cảm thấy hiện tại hắn vẫn chưa hoàn toàn nắm được hậu cung trong tay!
"Nương nương ngài rửa tay." Lý Ma Ma bưng một chậu nước đi tới bên người Trương Vân Nguyệt, trên tay Trương Vân Nguyệt vẫn còn dính xạ hương! Nếu lát nữa nàng vô tình nuốt vào thì thật không hay!
Trương Vân Nguyệt nhìn chậu nước ngẩn người, sau chuyện vừa rồi nên đối với chuyện rửa tay này nàng rất bài xích. Nhưng rất nhanh loại bàch này đã bị nàng dùng lý trí đè xuống, không rửa tay là không được, nàng cũng không thể vì một chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn được?
"Làm phiền ma ma rồi." Trương Vân Nguyệt cười nói.
Lý Ma Ma cười trấn an Trương Vân Nguyệt, nghiêm túc nâng tay Trương Vân Nguyệt lên chuẩn bị rửa tay cho nàng.
Nhưng ngay lúc Lý Ma Ma muốn đem tay Trương Vân Nguyệt thả vào trong chậu nước, liền dừng động tác.
"Hoàng thượng. Tiệp dư. Nô tỳ có lời muốn nói." Lý Ma Ma đột nhiên ngẩng đầu nhìn Triệu Khải Hâm ngồi ở cách đó không xa, vẻ mặt rất kích động.
"Nói."
"Hoàng thượng, nô tỳ phát hiện, kẻ đó không phải thông qua nước bỏ thuốc đầu độc Tiệp dư chủ nhân mà là thông qua khăn lau tay mà bỏ thuốc." Lý Ma Ma nói tới chỗ này thì dừng lại một chút, cầm tay Trương Vân Nguyệt lên nói tiếp: "Nô tỳ phát hiện, trên tay Tiệp dư chủ nhân có phấn xạ hương không bị tan ra, nếu như là thông qua nước mà bỏ thuốc, như vậy phấn xạ hương này trước hết phải tan chảy trong nước mới có thể làm cho Tiệp dư chủ nhân bị trúng độc. Nói như vậy thì trên tay Tiệp dư chủ nhân không thể nào còn lưu lại bột xạ hương."
Triệu Khải Hâm nghe xong lời này, đi tới bên cạnh Trương Vân Nguyệt, cầm tay Trương Vân Nguyệt lên đưa lên trước mặt mình kiểm tra, quả nhiên giống như lời Lý Ma Ma nói phía trên vẫn còn lưu lại một chút bột.
Khuôn mặt Triệu Khải Hâm hết sức nghiêm túc, Trương Vân Nguyệt vì lời nói vừa rồi của Lý Ma Ma mà ngây ngẩn trong chóc lát, không ngờ vừa mới hồi hồn thì tay của mình liền bị Triệu Khải Hâm chộp được nắm trong tay.
Nhiệt độ ấm áp của thân thể xuyên thấu qua điểm giao nhau giữa hai tay mà truyền tới, hô hấp mang theo không khí ấm áp rơi vào trên tay, chưa từng trải qua loại tình cảnh này Trương Vân Nguyệt ngây ngẩn cả người, quá mức thân mật tiếp xúc làm cho mặt của nàng không khỏi đỏ bừng.
Theo bản năng nàng vặn vẹo muốn thu tay lại.
Hả? Triệu Khải Hâm không vui cau mày, mình còn chưa nắm đủ.
?! Tại sao có thể có loại ý nghĩ này? Triệu Khải Hâm nhíu nhíu mày đối với suy nghĩ không nên có mới vừa nảy ra trong đầu mình trực tiếp đánh bay.
Trương Vân Nguyệt quay đầu đỏ mặt, Triệu Khải Hâm bình tĩnh buông tay ra. Về phần sự luống cuống mới vừa rồi, hắn cảm thấy nguyên nhân hoàn toàn là bởi vì tay nàng quá mức mềm mại.
Sự khác thường giữa Triệu Khải Hâm và Trương Vân Nguyệt chỉ có hai người mới rõ ràng, Lý Ma Ma mặc dù cảm thấy hoàng thượng có chút kỳ quái, nhưng cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
"Hoàng thượng" đang lúc bên trong phòng khách lâm vào sự an tĩnh quỷ dị, Vương Kỳ đi vào.
"Tra được cái gì."
"Hoàng thượng, Xuân Hoa nói, lúc ở bên ngoài trừ nàng ta tiếp xúc qua nước rửa tay của Tiệp dư chủ nhân còn có một cung nữ đã tiếp xúc qua, người cung nữ kia chính là cung nữ giúp Tiệp dư chủ nhân lau tay. Thần đã cho người đi thăm dò cung nữ này, phát hiện kết quả là cung nữ này đã chết bất đắc kỳ tử trong phòng rồi."
"Thần còn tra được, trước đó cung nữ kia đã tiếp xúc với một cung nữ là nhị đẳng cung nữ Tiểu Tình trong cung của Hiền phi nương nương."
"Cung nữ trong cung Hiền phi?" Triệu Khải Hâm nhíu mày với Vương Kỳ, hắn thực sự không nghĩ tới Hiền phi thế nhưng cũng đã không nhịn được mà ra tay? Vốn dĩ Hiền phi vẫn có thể ngồi yên mà xem hổ đấu, chẳng lẽ nguyên nhân là bởi vì Trương Vân Nguyệt đã mang thai trong khi nàng ta vẫn chưa mang thai? Hay là cung nữ này cũng là tay chân của một người khác nửa?