Vì vậy cuối cùng Trương Vân Nguyệt cũng không cần lo lắng đề phòng nửa, ít nhất nàng tin tưởng ở phương diện ăn uống sẽ không xuất hiện những thứ đồ ăn không nên xuất hiện ở bên người nàng.
Chỉ là hình như những chuyện xảy ra với những người ở Dao Hoa cung đi dọn dẹp phía Đông Thiên Điện lần này đã làm kinh động cả hậu cung, khiến cho những nương nương trong hậu cung cũng không dám tùy ý hành động, từng người một cũng chỉ dám im hơi lặng tiếng mà xem xét tình hình.
Hôm nay, Trương Vân Nguyệt thấy sắc trời không tệ ánh mặt trời ấm áp liền sai người mang theo một chiếc xích đu đặt ở trong sân ngồi sưởi nắng.
Tất nhiên chổ đặt chiếc xích đu Trương Vân Nguyệt đã sai người kiểm tra kỹ rất càng rồi mới cho phép hạ nhân đặt chiếc xích đu để ở đó.
Ba vị ma ma thấy Trương Vân Nguyệt cẩn thận như vậy, gật đầu rất hài lòng, ba người bọ họ tuy là rất lợi hại, nhưng cả ba người dù sao cũng chỉ là hạ nhân, Trương Vân Nguyệt dù nói thế nào cũng là chủ tử của các bà, có lúc lời của các bà nếu người chủ tử này không chịu nghe theo, cũng rất khó khăn cho bọ họ.
Hiện tại họ cũng không cần phải lo lắng những chuyện này, vị Trương Tiệp Dư này mặc dù là từ cung nữ đi lên, hơn nữa dường như còn bị Huệ phi gài bẫy nữa, nhưng mà cũng chính vì đã bị Huệ phi gài bẫy một lần nên bây giờ mới trở nên thông minh và cẩn thận hơn.
Trương Vân Nguyệt ngồi trên xích đu lẳng lặng phơi nắng. Tay vịn bụng, cảm giác trong lòng vẫn là có chút khó tin. Nghĩ tới trong bụng có một sinh mệnh cùng mình huyết mạch tương liên, trong lòng của Trương Vân Nguyệt nói không ra cảm giác gì.
Vốn là không giải thích được tại sao một người vô dụng như nàng lại đi tới một cái thế giới hỗn tạp đã vậy còn được thừa kế trí nhớ trước kia của cái thân thể này, đối với nhưng chuyện trãi qua sau đó, nàng càng hiểu thêm một cách rõ ràng ở đây sinh mạng tùy thời đều có thể bị uy hiếp.
Từ một nơi hoàn toàn bình yên đột nhiên lại chuyển đến một nơi mà tính mạng có thể mất đi bất cứ lúc nào, nếu nói nàng chưa từng nghĩ đến chuyện trực tiếp tự sát sau đó rời đi cái thế giới này, đó là không thể nào.
Nhưng cũng chính bởi vì lần xuyên qua này làm nàng không dám dễ dàng tự sát nữa, nàng sợ tự sát sẽ tạo thành tội lỗi làm cho mình không có cách nào trở về được thế giới cũ.
Cuối cùng đành phải nỗ lực thích ứng với cái thế giới này, nỗ lực thích ứng với thân phận của mình, tuy vậy, nàng ở trong hậu cung cũng chỉ là một người không có bất kỳ lý tưởng gì, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện đi tranh đến người sống kẻ chết, nàng tự biết rất rõ với một người thân phận bình thường như mình mà nói, cho dù trong thân thể này sau khi sống lại vẫn còn trí nhớ ở tương lai cũng không có cách nào đấu thắng
Thế nhưng tất cả tính toán bị đứa bé trong bụng bất thình lình phá vỡ, nếu ngay từ đầu không hề có đứa bé này nàng cũng không muốn làm cho có, nhưng đứa bé đã tồn tại rồi thì nàng sẽ không nghĩ tới chuyện vứt bỏ nó.
Đột nhiên một cỗ mùi hương kỳ quái lạ lẩm cắt đứt suy nghĩ của Trương Vân Nguyệt, "Ma ma, đây là mùi gì vậy?"
"Trương Tiệp Dư nghe thấy được mùi vị kỳ quái gì sao?" Lý Ma Ma một trong ba vị ma ma kinh ngạc hỏi Trương Tiệp Dư.
"Ừ, mùi vị rất kỳ quái." Nói tới chỗ này chân mày Trương Vân Nguyệt nhíu lại, nàng cảm thấy bụng có chút sôi trào, muốn ói."Ưmh! Ác!" Trương Vân Nguyệt trực tiếp nhào qua phía bên cạnh.
Lý Ma Ma nhướng mày, hai ma ma kia liền qua giúp một tay, mang Trương Vân Nguyệt dìu vào gian phòng bên trong, mà ghế nằm lại rất nhanh bị người khác thu vào.
"Như thế nào?" Lý Ma Ma cau mày hỏi Đặng thái y mời tới.
"Này, tác dụng của thuốc khiến Trương Tiệp Dư nôn ói." Đặng thái y cau mày nói.
"Hả? Thuốc gì mà cả ba người chúng ta đều không nghe thấy được mùi vị." Mặt Lý Ma Ma liền biến sắc nhìn Đặng thái y, vốn dĩ cả ba người bọn họ đều đứng ở bên người Trương Vân Nguyệt nhưng mùi vị đó chỉ có Trương Vân Nguyệt nghe thấy được, mà ba vị ma ma ngay cả một chút mùi lạ cũng không nghe thấy.
"Lý Thiến, bà đối với hương liệu rất tinh thông, đáng lẽ bà phải nghe thấy được mùi vị lạ đó mới đúng chứ?" Hiển nhiên Đặng thái y hiểu rất rõ ba vị ma ma, đối với chuyện Lý Ma Ma cũng không nghe thấy được mùi vị kia cảm thấy rất là kinh ngạc.
"Trương Tiệp Dư không biết ngài có thể nói lại cho vi thần biết mùi mà ngài nghe thấy nó như thế nào hay không?" Đặng thái y nhìn thấy sắc mặt của Trương Vân Nguyệt đã khôi phục rất nhiều, không khỏi hỏi.
Trương Vân Nguyệt nghe thấy lời nói của Đặng thái y, trong đầu bắt đầu nhớ lại mùi vị mà lúc ấy mình nghe được."Là một loại mùi vị rất kỳ quái, mới nghe thì làm cho người ta rất thoải mái, nhưng rất nhanh bụng của ta liền nôn nao khó chịu vô cùng rất muốn ói, nhưng trong lòng của ta lại có một loại cảm giác là vẫn muốn tiếp tục được ngửi mùi vị đó. Rất khó chịu.
Trương Vân Nguyệt vừa hồi tưởng xong cảm giác lúc đó, trong lòng liền nổi lên sự sợ hãi. Cảm giác kia sao lại giống y như cảm giác hít phải ma túy vậy?