Yến tiệc mừng sinh nhật đầu tiên ( tiệc thôi nôi) vốn muốn tổ chức ở Dao Hoa cung, nhưng sau đó không biết là Thái hậu nói cái gì với hoàng thượng, yến tiệc này lại đổi lại cử hành ở Thiên Ki điện.
Thiên Ki điện là nơi dùng để cử hành các buổi lễ trọng đại, thế mà lần này tiệc thôi nôi của một hoàng tử lại được tổ chức ở trên điện Thiên Ki, rất khó đoán được chủ ý của hoàng thượng rốt cuộc là gì.
"Ma ma ngươi nghĩ ta nên làm thế nào?" Trong lòng của Trương Vân Nguyệt hoang mang rối loạn quay qua hỏi Lý Ma Ma.
"Ma ma ngươi nghĩ ta nên làm thế nào?" Trong lòng của Trương Vân Nguyệt hoang mang rối loạn quay qua hỏi Lý Ma Ma.
"Ma ma ta đây là lần đầu tiên có kinh nghiệm với chuyện đại sự loại này, trước kia ngay cả số lần đi đến chỗ hoàng hậu thỉnh an cũng ít, hôm nay đột nhiên lại phải đối mặt một đám người như vậy, lúc này cũng có chút khẩn trương, bất quá ta nghĩ ngài hẳn cũng biết lần này ngài không thể phạm bất cứ sai lầm gì được? Hay là cứ cười mà thôi, nếu lúc đó người ta hỏi ngài cứ nói là do rất vui mừng không phải là ổn sao?
"Chủ tử, không phải ma ma nói người bây giờ là mẫu phi của nhị hoàng tử, như vậy sau này những bữa tiệc phải tham gia chỉ sợ là không ít, nếu mỗi lần đều nói những lời như vậy, chỉ sợ đối với danh tiếng của nhị hoàng tử sẽ có trở ngại." Lý Ma Ma nghiêm túc nói.
“Nghĩ đến đến lúc đó không chừng những người đó còn có thể cho là ta kiến thức hạn hẹp." Trương Vân Nguyệt rất bình tĩnh nói.
Trương Vân Nguyệt trầm mặc như cũ, vô luận nàng trả lời như thế nào cũng sẽ làm cho người ta có ý tưởng gấp đôi, vậy không bằng nàng không nói gì, tùy người khác muốn nghĩ gì thì nghĩ. Nàng cũng không muốn lãng phí hơi sức cho chuyện đó.
Trong lòng Trương Vân Nguyệt vẫn rất thấp thỏm, nhưng nghĩ lại mình cũng ít khi bước ra khỏi Dao Hoa cung những người bên ngoài Dao Hoa cung cơ hồ có muốn phản ứng như thế nào nếu như nàng an phận trong này thì cũng chả ảnh hưởng gì, nghĩ vậy nàng đột nhiên liền bình tĩnh lại, chuyện lần này nàng có cố cũng không nghĩ ra lý do là gì, vậy thì không cần nghĩ nữa.
Ngày đại yên thôi nôi cũng đến, trên đường đi Trương Vân Nguyệt dặn dò bảo bảo:
"Bảo bảo a, đợi lát nữa ngươi cũng không thể quào loạn đồ biết không?" Trương Vân Nguyệt cảm thấy chuyện hay là nên cùng con trai của mình nói rõ ràng một chút mới được, tránh bắt phải đồ không nên bắt, cuộc sống này chỉ sợ là......
Bảo bảo cái hiểu cái không gật đầu, đi theo sau lưng mẫu thân mình vào trong đại yến.
Vừa ôm đứa bé vào Thiên Ki điện, Trương Vân Nguyệt đã thấy Hoàng đế cùng hoàng hậu hai người ngồi ở vị trí cao nhất, còn lại chính là một ít tôn thất đại thần cùng phu nhân bọn họ, trong cả điện Thiên Ki đứng tràn đầy người.
Bảo bảo đối với việc trong điện Thiên Ki có nhiều người như vậy tuyệt không cảm thấy sợ, ngược lại rất hưng phấn, mỗi một ngày cũng chỉ gặp được có mấy khuôn mặt khó có cơ hội được như ngày hôm này đối với bảo bảo mà nói, những khuôn mặt mới này rất mới mẻ làm cho hắn cảm thấy thật tò mò.
"Nhị hoàng tử có thể so với trăng rằm còn đáng yêu hơn." Đối với đứa nhỏ đáng yêu trong lòng Trương Vân Nguyệt, Hoàng hậu cười ha hả nói.
Vừa nhìn thấy Triệu Khải Hâm bảo bảo liền kêu lên.
"Cha cha"
Trương Vân Nguyệt nghe bảo bảo nhà mình xưng hô với Triệu Khải Hâm như thế, liền trầm mặc một chút xuống.
Trương Vân Nguyệt đi tới thình an xong thì đến ghế bên người Triệu Khải Hâm để hắn vươn tay ôm bảo bảo.
Trương Vân Nguyệt đứng ở bên người Triệu Khải Hâm, Triệu Khải Hâm ôm bảo bảo, bảo bảo nhìn mẫu thân mình, không khí giữa ba người rất là hài hòa, hài hòa đến nổi khiến hoàng hậu ngồi ở vị trí đầu không thể nhịn được.
"Hoàng thượng, đây có phải là nhị hoàng tử bảo bảo? Đứa bé đáng yêu như vậy thân thiếp là lần đầu tiên được thấy đấy." Hoàng hậu cười nói, đưa tay hướng bảo bảo.
Bảo bảo nghe được lời nói của hoàng hậu ngẩng đầu nhìn hoàng hậu một cái, cúi đầu đem đầu giấu vào trong ngực Triệu Khải Hâm. Không muốn người xa lạ ôm đâu? Bảo bảo nghĩ trong lòng như vậy liền đưa tay ôm thật chặt cổ của Triệu Khải Hâm, ý kiến rất rõ ràng.
Hoàng hậu không ngờ nhị hoàng tử này lại dám làm mất mặt của mình như vậy, trên mặt nụ cười hiền lành mặc dù không thay đổi, nhưng khi cúi đầu trong chốc lát mắt thoáng qua một đạo ánh sáng lạnh.
Hoàng hậu ngồi ở vị trí đầu tiên nhìn phản ứng của mọi người phía dưới rất rõ ràng, bởi vì gia tộc ruồng bỏ mà lòng rất khó chịu tâm tình lại biến hóa lần nữa. Không ai biết đến cùng hoàng hậu đã quyết định cái gì, chỉ là từ đó về sau hoàng hậu đối với tình hình của Đại hoàng tử đã không còn vô tâm như lúc ban đầu nữa, còn đối với phi tử hậu cung cũng không còn tỏ thái độ không ghen tỵ như trước nữa.
"Bảo bảo đi bắt một thứ mình thích." Lúc trước đối với chuyện bắt buộc phải dạy dỗ cái gì cho đứa bé một tuổi, Trương Vân Nguyệt thật sự là không biết. Mà cũng không nghĩ đến là phải dạy dỗ cái gì, đứa nhỏ này đã quá tinh quái rồi, nàng mới đem những thứ đó bày ra, kết quả đứa nhỏ này đã liền đoán được nàng muốn làm cái gì, tiếp đó thì nói với nàng một câu, "Mẫu thân đần, bảo bảo thông minh, nói. Bảo bảo, không chơi, ngây thơ?"
Lúc đó Trương Vân Nguyệt đặc biệt muốn châm chọc một câu, nhi tử, tuổi của con cũng chưa qua được chữ số hai, con không ngây thơ thì người nào mới ngây thơ à?? Dĩ nhiên Trương Vân Nguyệt không nói, nàng cảm thấy nàng thông minh thì nên nuốt ngược vào trong, nếu không thế nào đứa con nhà mình cũng so đo đến cùng? Trọng điểm là người nói lại chính là con trai của nàng đây? Rõ ràng là con nít mới một tuổi chẳn mà thôi.
Phụ hoàng nói không thể học mẫu thân, nam tử hán đại trượng phu làm sự tình phải có đầu có đuôi.
Bảo bảo ngẩng đầu mình mẫu thân một cái, lại nhìn phụ vương một cái, cúi đầu bò xuống đi, ừ. Mẫu thân nói muốn khiêm tốn, cho nên, bò?
Bảo bảo đem những đồ để trên bàn dùng để chọn đồ vật đoán tương lai gì đó cũng nghiêm túc nghiên cứu một lần, có thật sự là ‘ nghiêm túc ’ nghiên cứu hay sao? Không ai là không thấy cậu nhóc nhếch cái mông nhỏ ngồi lỳ ở trên bàn đôi mắt nhỏ cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm những thứ đồ kia, quá nghiêm túc.
Nhưng mà hắn nghiên cứu cũng chỉ là nghiên cứu, cũng không cầm lên.
Nhìn nhi tử Trương Vân Nguyệt cũng chỉ biết cười châm biếm, thử nói một đứa bé đáng yêu lại làm ra dáng vẻ như vậy thật rất khổ não. Nhưng mà bây giờ bộ mặt của nàng bắp thịt cứng ngắc, buồn cười cũng cười không ra được, chỉ có thể mặt không tỏ vẻ gì nhìn đứa con nhà mình.
Tôn thất cùng quan viên đứng bên cạnh cũng có chút buồn bực rồi, trong lòng oán thầm nhị hoàng tử điện hạ ngài rốt cuộc đang nghiên cứu cái gì? Những thứ đồ này ở tuổi này ngài có nghiên cứu cũng không nghĩ ra được ý nghĩa của nó, tùy ý bắt một cái mình thích không phải tốt hơn sao?
Bảo bảo ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Triệu Khải Hâm, hắn dù tuổi tuy nhỏ nhưng sớm thông minh a, hắn đã sớm có suy nghĩ, cho nên đối với việc hiện tại phụ hoàng mình để cho mình bắt đồ trên bàn lại không ngăn cấm khiến bảo bảo có chút nghi ngờ.
"Thiên nhi không thích đồ trên bàn sao?" Triệu Khải Hâm nhìn con trai bảo bối của mình chậm chạp không có bắt đồ trên bàn, trong lòng vui mừng. Vậy là nhi tử đã đem những thứ ta dạy cho nhớ kỹ rồi.
Triệu Khải Hâm nhìn biểu hiện của bảo bảo, trên mặt không nhịn được thoáng qua một nụ cười, đối với sự thông tuệ của con trai hắn đã sớm nhận thức được.
"Những đồ trên bàn bảo bảo đều không thích, tới đây phụ hoàng có thứ này con có thích hay không." Triệu Khải Hâm nói xong liền đem Truyền Quốc Ngọc Tỷ đặt ở trên bàn.
Bảo bảo nhà mình thấy phụ hoàng rốt cuộc cũng lấy ra cái đó muốn mình lấy, trực tiếp nhào tới, đem Truyền Quốc Ngọc Tỷ ôm vào trong lòng phần đồ trên bàn, chậc chậc, mẫu thân nơi đó có rất nhiều, hắn cũng không cần nữa rồi.
Các vị tôn thất đại thần thấy một màn này mắt đều trợn tròn.
Trong điện Thiên Ki an tĩnh một giây đồng hồ, rốt cuộc khi Triệu Khải Hâm sảng lãng cười to mới hồi hồn.
"Chúc mừng hoàng thượng chúc mừng hoàng thượng, nhị hoàng tử điện hạ thông tuệ......"
Phải nói chuyện Triệu Khải Hâm lấy Truyền Quốc Ngọc Tỷ ra đã khiến tôn thất cùng các đại thần khiếp sợ muốn ngăn cản rồi, nhưng quá trình chọn đồ vật đoán tương lai của tiểu bằng hữu nhị hoàng tử Triệu Thiên Sâm lại rất chậm chạp cứ không chịu lấy vật phẩm trên bàn để chọn đồ vật đoán tương lai lại càng khiến các vị tôn thất cùng đại thần cảm thấy nghi ngờ không hiểu, sau khi thấy triều bái Truyền Quốc Ngọc Tỷ không chút do dự nhào qua hơn nữa lại ôm trong ngực không buông tay càng khiến các tôn thất cùng các đại thần trong lòng có rất nhiều suy nghĩ.
Nhắc tới chuyện lấy Truyền Quốc Ngọc Tỷ ra làm đồ vật đoán tương lai này cũng không phải là lần đầu tiên, lần trước chính Đại hoàng tử hoàng thượng cũng đem ngọc tỷ bỏ ra để trên bàn dùng để chọn đồ vật đoán tương lai, nhưng Đại hoàng tử lại đem Truyền Quốc Ngọc Tỷ đặt ở bên chân hắn đá đi, chỉ bắt một quyển Luận Ngữ đến cuối cũng không động tới những thứ đồ khác.
Hơn nữa cả quá trình cũng biểu hiện rất bình thường, hoàn toàn không nghĩ hôm nay nhị hoàng tử, biểu hiện...... Đặc biệt như vậy.
Hai hoàng tử cho người cảm giác chính là nhị hoàng tử thông minh khỏe mạnh cơ trí, Đại hoàng tử bệnh yếu hướng nội mộc mạc. Đêm hai người ra so sánh hiển nhiên là nhị hoàng tử càng thêm thích hợp bồi dưỡng làm thái tử.
Nhưng ca từ ca ngợi liên tiếp khiến Trương Vân Nguyệt khóe miệng co giật, quả nhiên những đại thần này miệng chỉ chuyên đi nịnh hót công phu tuyệt đối lợi hại.
Đối với chuyện các đại thần này nói lời tán dương con trai của mình, Trương Vân Nguyệt là rất vui mừng, không có mẫu thân nào lại không thích người khác nói lời khen tặng con của mình.
Với lại như vậy cũng tốt, làm cho người ta cảm giác thấy thông minh vẫn tốt hơn, dù sao đối mặt người thông minh, những người đó tính toán luôn là sẽ cẩn thận rất nhiều
Sau khi yến tiệc thôi nôi diễn ra một hồi lâu Lý Ma Ma thấy Trương Vân Nguyệt làm y như những gì mà bà đã nói, một chút lỗi nàng cũng không có, chính là vẫn cười dường như dáng vẻ rất vui vẻ, hình như bởi vì hoàng thượng đối với nhi tử mình rất sủng ái làm cho nàng có chút ý niệm liều lĩnh.
Lý Ma Ma vốn muốn trở về sẽ tận tình nói chuyện với nàng một chút, dù sao hiện tại đứa bé vẫn còn nhỏ, nếu nàng thể hiện khoa trương quá mức chỉ sợ nữ nhân hậu cung sẽ bởi vì quá độ ghen tỵ mà làm ra những chuyện ngoài dự đoán.
Lý Ma Ma cùng Cúc Hoa đám người nghi ngờ nhìn hướng Trương Vân Nguyệt đi, chỉ thấy trong đôi mắt của Trương Vân Nguyệt có vẻ kinh hãi, nhưng thái độ lại không có gì?
......Miệng Trương Vân Nguyệt cứ luôn mỉm cười, nhưng trên khuôn mặt lại thật sự không thấy được sự vui vẻ, cho nên nét mặt của nàng trong rất quỷ dị.
"Ma ma, ta đang có chuyện cần phải suy nghĩ, lại là lần đầu tiên có nhiều người đến như vậy, cho nên nhất thời khẩn trương, nghĩ tới dùng nụ cười che giấu tâm tình của mình, kết quả là bị như vậy luôn." Trương Vân Nguyệt bất đắc dĩ giải thích, chuyện này thật là làm nàng mất mặt.
Lý Ma Ma nghe Trương Vân Nguyệt nói như vậy không nhịn được khóe miệng nhếch lên muốn cười, nhưng rất nhanh liền ngừng cười, ngược lại cau mày nhìn Trương Vân Nguyệt.
"Tiệp dư chủ nhân hay là ngài cứ đi về phía trước như bình thường đi." Lý Ma Ma nhìn Trương Vân Nguyệt mà đầu đầy vạch đen nói. Lần đầu tiên bà nghe được có người cười đến nổi mặt không cử động nổi, cũng từng nghe người ta nói cười nhiều quá mặt sẽ đau nhức, nhưng lại không nghe ai nói cười đến nổi đơ luôn như vậy.
Sau khi yến tiệc thôi nôi kết thúc, các tôn thất đại thần mang theo phu nhân của mình rời đi hoàng cung. Mà bên trong hoàng cung gần như lần nữa khôi phục được sự yên tĩnh của một năm qua, nhưng ai cũng biết đối với vị thế hiện này của nhị hoàng tử cùng mẫu thân của nhị hoàng tử là Trương thị trong mắt của tôn thất đại thần thì sau này hoàng cung không có cách nào yên tĩnh được nữa.
Mà sau khi những phu nhân này rời đi tin tức Trương thị rất được cưng chiều từng chút từng chút truyền ra ngoài