"Thân thiếp đang đọc sách!"
"Luận Ngữ? Ái phi xem hiểu sao?" Triệu Khải Hâm hỏi Trương Vân Nguyệt.
"......" Trương Vân Nguyệt ngây ngô nhìn Triệu Khải Hâm, Luận Ngữ gì gì đó, nàng mới vừa nghe nhi tử giảng giải một chút, ừ thì, có nghe nhưng không hiểu lắm......
"Ái phi? ái phi? "
"A hoàng thượng" "
"Ái phi đang nghĩ cái gì?"
"Không có gì."
Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm nhìn hai người phụ hoàng cùng mẫu phi, trong lòng yên lặng suy nghĩ, cuộc đối thoại giữa hai người này quá nhàm chán.
Vì vậy đang trong lúc tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm khi dễ phụ mẫu mình, thì đối thoại vô nghĩa giữa Triệu Khải Hâm với Trương Vân Nguyệt rốt cuộc cũng ngừng.
Một ngày nữa lại trôi qua, trong phủ An vương đang chờ tin tức, tuy nhiên tin tức gì cũng không có, điều này làm cho An vương rất là nóng ruột. Liền nhanh chóng tìm Quý Thái phi thương lượng.
"Thích khách một người cũng không thấy trở về?" Quý Thái phi cau mày hỏi An vương.
"Dạ, một người trở về cũng không có." Trong lòng An vương rất rõ ràng một người trở về cũng không có có nghĩa là đã thất bại, nhưng hắn đã quyết tâm an bài rất nhiều người, Triệu Khải Hâm không có bao nhiêu khả năng có thể thoát được mới đúng chứ?
"Thất bại, con cho người đưa tin cho nữ nhân kia, để cho nàng ta nghĩ biện pháp hạ độc vào nguồn nước dùng của Hoàng đế." Quý Thái phi nghĩ ngợi rồi nói.
"Mẫu phi phương pháp kia hữu dụng sao? Chuyện hạ độc này, ngay khi cả ăn cơm Triệu Khải Hâm cũng đều dùng người thử độc trước rồi." An vương hỏi có chút không chắc chắn, độc dược gì cũng có mùi vị, nếu như chỉ là mấy thử độc lúc kiểm tra độc bị nội thị tìm ra được thì cũng vô dụng.
"Kiểm tra ra thì cứ để họ kiểm tra ra, có quan hệ gì với chúng ta sao?" Quý Thái phi bình tĩnh hỏi ngược lại.
An vương ánh mắt sáng lên, tại sao hắn lại không nghĩ tới nhỉ? Nguồn nước trong biệt viện này của Triệu Khải Hâm là nước giếng, giếng nước bị hạ độc rồi, coi như lúc ăn có thể kiểm tra ra thì có thế nào đâu? Còn không phải nếu như vậy thì sẽ không có nguồn nước dùng? Như vậy cũng là đủ rồi? Huống chi chuyện này cũng không có chứng cớ gì chứng minh là hắn làm, coi như Triệu Khải Hâm biết rõ là mình cho người hạ độc hắn, hắn cũng không có biện pháp đối phó với mình, dù sao người động thủ lại chính là nữ nhân trong hậu cung của hắn!
An vương không hề phát hiện người mà hắn phái đi đưa tin vào trong biệt viện lúc đi ra đã bị theo dõi rồi.
"Ngươi nói là, Chân Tu Viện cùng Lệ sung nghi là người của An vương?" Triệu Khải Hâm nhíu mày, hắn biết trong hậu cung có người của An vương, nhưng lại không nghĩ là hai người này.
Trước không nói đến Chân Tu Viện, nhưng mà còn Lệ sung nghi quan hệ của nàng ta cùng An vương phi tuyệt đối phải dùng câu nói “không đội trời chung” mới đúng, nói là kẻ thù cũng không quá đáng, vậy tại sao Lệ sung nghi lại đi giúp An vương làm việc? Quan hệ giữa Lệ sung nghi cùng An vương phi, cũng không phải là giả, những chuyện của hai người bọn họ từ nhỏ đến lớn theo những gì lúc trước Triệu Khải Hâm tra thì hiểu rất rõ ràng, nếu không hắn không thể nào để cho một nữ nhân có dính líu với An vương xuất hiện trong hậu cung của hắn.
Về phần Chân Mật Hi ngược lại thì không có gì đặc biệt, chỉ xuất thân trong nhà một vị quan Tứ Phẩm bình thường ở kinh thành, không có quyền lợi gì, cũng chỉ là một quan chức nhàn rỗi mà thôi.
Ban đầu để cho nàng ta vào cung cũng chỉ bởi vì trong hậu cung cần một người như thế thôi.
"Dạ, bởi vì lúc này Lệ sung nghi bị nhà mình an bài mới giúp An vương, mà Chân Tu Viện có lẽ là vì mẫu thân của Chân Tu Viện cần dựa vào một đại phu trong tay An vương cứu mạng." Sau khi Ngụy Đình biết hai người kia là con cờ An vương an bài vào trong hậu cung liền đã bắt tay vào điều tra hai người rồi.
"Chuyện bệnh dịch có phải hai người bọn họ hợp lực động thủ hay không?" Triệu Khải Hâm nghĩ tới chuyện lúc bệnh dịch bắt đầu vẫn không tìm được mấy cái món y phục mang theo bệnh dịch kia, bây giờ nghĩ lại nếu không phải trong biệt viện có người muốn giấu, những thị vệ này sao lại không thể nào tra được chứ.
"Là Chân Tu Viện ra tay, Lệ sung nghi không có tham dự." Trong lòng Vương Kỳ đối với chuyện trong tay Chân Tu Viện thậm chí lại có nhiều người như vậy có thể dùng mà cảm thấy khiếp sợ, nếu như nói chuyện này là do Lệ sung nghi làm, như thế thì Vương Kỳ cũng không cảm thấy có cái gì ngạc nhiên.
Nhà họ Từ của Lệ sung nghi nhìn chung cũng coi là một đại gia tộc rồi, có chút giao thiệp chẳng có gì lạ, nhưng Chân gia của Chân Tu Viện lại không giống vậy, đó chỉ là một thương buôn sau khi phát tài rồi vương lên làm gia tộc Tứ Phẩm, một gia tộc như vậy có thể có khả năng làm gì đó sao?
Nhưng Chân Tu Viện không chỉ có một vài tùy tùng thôi, mà mạng lưới tay chân này lại còn rất rộng. Thậm chí ngay cả người của An vương cũng không có ít người đã từng tiếp xúc với thuộc hạ của Chân Tu Viện.
"Chân Tu Viện này thật không đơn giản à!" Ở một bên Trương Vân Nguyệt nghe được mà nghẹn họng nhìn trân trối, nữ nhân hậu cung quả nhiên không đơn giản.
Vốn nàng còn tưởng rằng Chân Tu Viện này là một người nhát gan nữa chứ, nếu không sao lại ngày ngày đi theo sau lưng Lệ sung nghi chứ? Chẳng qua hiện tại chắc chắn một điều người này không phải là nhát gan, người ta gọi đó là khiêm tốn, Lệ sung nghi sáng loáng không phải cũng chỉ là cái bia đỡ đạn hay sao?
"Nói nhảm, nếu đơn giản hôm nay lại có thể làm được như vậy sao?" Triệu Khải Hâm châm chọc Trương Vân Nguyệt một câu.
"Đi điều tra Chân gia một chút." Bất luận như thế nào Triệu Khải Hâm cũng cảm thấy chân Tu Viện này có chút quái dị, hình như Chân gia này có nhưng chuyện bí ẩn mà hắn không biết ẩn giấu trong đó.
"Vâng" Vương Kỳ đi rồi, Trương Vân Nguyệt vừa thấy Triệu Khải Hâm muốn đi lý tấu chương, nhàm chán ngáp một cái thật lớn,i nghỉ trưa.
"Người đâu, đưa hoàng tử Điện Hạ đi nghỉ ngơi." Triệu Khải Hâm hướng ra ngoài phân phó một tiếng, lại không yêu cầu Trương Vân Nguyệt rời đi.
Trương Vân Nguyệt nhàm chán nhìn Triệu Khải Hâm, không hiểu hắn muốn mình lưu lại là có ý gì.
"Gần đây cùng hoàng nhi học được bao nhiêu thứ?" Triệu Khải Hâm hỏi Trương Vân Nguyệt.
Trương Vân Nguyệt đột nhiên nghe hỏi đến vấn đề này, ngây ngốc sững sờ tại chỗ nhìn Triệu Khải Hâm, hoàn toàn không biết mình nên có phản ứng gì.