Cho nên, khóc? Dùng sức khóc dữ dội, nhất định phải truyền hết sự uất ức và đáng thương của mình lại cho hắn, ít nhất cho hắn biết, mình không có năng lực tự vệ!
Triệu Khải Hâm thấy Trương Vân Nguyệt thật sự khóc rất đau lòng, nhưng cũng đành bó tay vì bây giờ mình không có kinh nghiệm dụ dỗ người khác, bảo cung nữ ma ma phía ngoài đi vào thì hình như lại có chút mất mặt, cho nên Triệu Khải Hâm chỉ có thể lúng túng mặc cho người khác rơi lệ ướt áo trước ngực mình....
Đối với một người lúng túng một người uất ức trong chánh điện, mọi ngoài cửa chánh điện ai cũng kinh hãi không thôi, nhất là mấy người Cúc Hoa đi theo bên cạnh Trương Vân Nguyệt, trong lòng càng thêm lo lắng không ngừng, chỉ sợ chủ tử của các nàng làm chuyện gì khiến hoàng thượng tức giận làm hoàng thượng trách phạt các nàng.
Nếu tốt thì sao chủ tử lại khóc đau lòng như vậy? Mấy người Cúc Hoa suy nghĩ trong lòng, nhưng cũng không dám tùy ý đi vào, chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng và chờ đợi.
"Nấc, nấc?" Khóc gần nửa giờ, Trương Vân Nguyệt rốt cuộc ngưng khóc, nấc cục một cái.
"Khóc xong rồi? Vậy thì." Triệu Khải Hâm cau mày hơi ghét bỏ gương mặt trôi hết phấn son vì khóc của Trương Bân Nguyệt, nhưng nên cảm tạ vì Trương Vân Nguyệt chưa bao giờ trang điểm đậm, cho nên mặc dù mất phấn son, thì cũng chỉ thêm vài dấu hồng nhạt, đây là má hồng mà Cúc Hoa đánh lên cho nàng.
Chỉ là không có má hồng và son môi che giấu, sắc mặt trắng bệch của Trương Vân Nguyệt đều bại lộ hết trước mặt của Triệu Khải Hâm.
Trương Vân Nguyệt bị Triệu Khải Hâm hỏi, liền khổ não nghĩ tới việc mình vừa mới làm, nhất thời trợn tròn mắt, nàng không ngờ mình lại làm ra chuyện như vậy, thật lòng cảm thấy mình ngu hết sức!
"À, hoàng thượng, đều là lỗi của thiếp thân, thiếp thân lập tức bảo Vương tổng quản đi lấy y phục cho ngài." Trương Vân Nguyệt nói với Triệu Khải Hâm, mắt không chớp cũng không dám nhìn Triệu Khải Hâm, thật sự là quá xấu hổ phải không? Nàng từ lúc lớn lên hiểu chuyện đến giờ chưa từng khóc như thế! Thật là không ngờ sau khi sinh con làm mẹ rồi lại đột nhiên khóc đau lòng như vậy, mất mặt quá!
"Hiện tại biết xấu hổ? Lúc nãy khóc thê thảm thế sao không cảm thấy mất mặt?" Triệu Khải Hâm méo miệng, khá là không thích phản ứng trốn tránh sau đó của Trương Vân Nguyệt. Dĩ nhiên hắn tuyệt đối tuyệt đối không thừa nhận lúc nãy Trương Vân Nguyệt khóc như vậy khiến trong lòng hắn có phần không thoải mái.
Ở trong ấn tượng của hắn, mặc dù Trương Vân Nguyệt không phải người thông minh, cũng không có khả năng gì, nhưng tuyệt đối là người rất bình tĩnh thành thục. Người như vậy sau khi trở thành mẫu thân thì phải chững chạc hơn chứ, lúc nàng ấy mang thai, nhiều lần bị tính toán để cái thai bị hư, nhưng lần nào cũng vô tác dụng mà!
Một chiêu vào ngày sinh con đó dù Triệu Khải Hâm cảm thấy rất thô lỗ, nhưng hiệu quả quả thật rất tốt
"Hoàng thượng, thiếp thân tìm ngài tới là có chuyện muốn thương lượng!" Trương Vân Nguyệt cảm thấy không nên rối rắm ở vấn đề xấu hổ hay không nữa, có lẽ tiếp tục rối rắm nữa thì nàng sẽ tự chôn mình mất, vị hoàng đế này trước mắt hiển nhiên là người có da mặt siêu cấp dày.
"Chánh sự?" Triệu Khải Hâm nghiêm túc nhìn Trương Vân Nguyệt, mặc dù ám vệ được an bài quan sát chuyện tình ở hậu cung, nhưng lúc Đặng thái y và Trương Vân Nguyệt nói chuyện thì âm thanh không phải rất lớn, cho nên ám vệ phía ngoài cũng không biết.
Chỉ biết là Trương Vân Nguyệt tìm Đặng thái y tới kiểm tra vải vóc, mà những vải vóc kia phần nhiều là có vấn đề.
"Thiếp thân muốn học dùng độc với Đặng thái y." Trương Vân Nguyệt nói thật cẩn thận rồi nhìn Triệu Khải Hâm một cái, xác định Triệu Khải Hâm không có lập tức đổi sắc mặt, mới tiếp tục nói: "Thiếp thân không muốn hại người, thiếp thân chỉ muốn bảo đảm lúc ở bên ngoài thì những loại độc đó không thông qua tay chân của thiếp thân dính vào người hoàng nhi.
Cho dù có ba ma ma và Đặng thái y giúp đỡ, thiếp thân cũng không cách nào bảo đảm có thể chân chính an toàn không ngại, dù sao người luôn có lúc lơ là, cũng không có biện pháp bảo đảm ba ma ma có thể luôn đi theo hoàng nhi.
Do sau khi thiếp thân mang thai đã có nhiều lần bị đầu độc, khiến thiếp thân cảm thấy hậu cung.... hậu cung này hình như có một cái tay đang âm thầm đẩy. Thiếp thân không có nhà mẹ như các nương nương khác, hơn nữa thiếp thân nghe ý của Đặng thái y, ông ấy cho rằng những chất độc kia đều là loại nổi tiếng nhiều đời, thiếp thân không tin gia tộc của các nương nương đó đều có loại thuốc ‘ nổi tiếng nhiều đời ’."
Với lại Trương Vân Nguyệt có thể nghĩ ra ý tưởng này cũng không phải do nàng rất thông minh, cũng không phải là do có trí nhớ của kiếp trước, trí nhớ về kiếp trước của cơ thể này hoàn toàn không có năng lực đó.
Không biết là do sau khi nàng ấy chết mới xuất hiện những loại độc dược này, hay là kiếp trước địa vị của nàng ấy quá thấp nên cho dù có nàng ấy cũng không biết, dĩ nhiên Trương Vân Nguyệt thích khuynh hướng sau hơn.
Có thể nghĩ đến có liên quan đến tiền triều là do kiếp trước nàng đã đọc một quyển sách, một quyển tiểu thuyết trùng sinh cung đấu, hình như là viết cung nữ thái giám cung đình tiền triều đã đùa bỡn hết tất cả chủ tử ở tiền triều, thậm chí những thế hệ sau của vương triều đó cũng bị các thái giám và cung nữ này khống chế.
Trương Vân Nguyệt cảm thấy, tất cả chuyện mình gặp phải đều có phần dính dáng đến tiền triều, ai biết có phải giống với trong sách đó viết không? Nếu không phải, hoàng đế tra xét cũng không sao, nếu như là vậy....
Triệu Khải Hâm nghe Trương Vân Nguyệt nói, đôi mắt hơi híp, hắn chưa từng nghĩ đến phương diện này. Chủ yếu là bởi vì hắn cảm thấy dư nghiệt tiền triều đã bị trừ sạch sẽ. Chuyện này đã trải qua hai vị Đế Vương, hắn là người thứ ba rồi.
Triệu Khải Hâm thật lòng cảm thấy hai vị Đế Vương trước mình đều là hoàng thượng anh minh, dù là trong mấy năm sau cùng phụ hoàng của mình không thế nào quản lý triều đình, nhưng mà trước đó thì không ai có thể phủ nhận tài năng của ông ấy.
Được hai vị đế vương như thế quản lý, sao hậu cung này có thể còn dư lại dư nghiệt tiền triều?
Nhưng khả năng mà Trương Vân Nguyệt nói cũng có thể xảy ra, hắn vốn không để ý hoàn toàn là bởi vì sự tôn kính hắn dành cho hai vị tiên hoàng khiến hắn chưa từng nghĩ tới việc chất vấn hậu cung dưới sự thống trị của hai tiên hoàng.
Huống chi Thái hậu - mẫu hậu của mình bây giờ cũng là người tài ba, nếu hậu cung thật sự có người như vậy mẫu hậu của mình không có khả năng không phát giác ra.
"Nàng thật sự chỉ muốn học dùng độc sao? Không phải học xong rồi dùng trên người của mấy nữ nhân trong hậu cung chứ?" Triệu Khải Hâm cảm thấy lời Trương Vân Nguyệt nói rất giả dối, nếu như là hắn, lúc có năng lực phản kích, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.
"Dĩ nhiên không thể nào hoàn toàn không dùng, nhưng thiếp thân có thể bảo đảm dưới tình huống không có ai chủ động chọc thiếp thân, thiếp thân tuyệt đối không chủ động ra tay, dù sao thiếp thân học dùng độc là để tự vệ, nếu học xong lại không cần, vậy còn không bằng không học." Trương Vân Nguyệt không hề nghĩ ngợi phản bác vấn đề dùng độc trên người nữ nhân trong hậu cung của Triệu Khải Hâm.
Triệu Khải Hâm lại không hề tức giận vì Trương Vân Nguyệt không chút do dự phản bác, mà cảm thấy Trương Vân Nguyệt vẫn thành thật, nếu nàng bảo đảm không dùng ở trên người nữ nhân hậu cung, Triệu Khải Hâm mới có thể hoài nghi.
"Nàng cảm thấy thuyết phục trẫm dễ thế sao?" Triệu Khải Hâm cúi đầu nhìn Trương Vân Nguyệt, Trương Vân Nguyệt mặc dù ngừng khóc nhưng vẫn xấu hổ, nàng quên mất, dĩ nhiên cũng do Triệu Khải Hâm không có nhắc nhở.
Hắn cảm thấy Trương Vân Nguyệt ngồi ở trong lòng ngực mình nói chuyện với mình như vậy, cảm giác cũng không tệ.
"Ối, thiếp thân tin ngài không cảm thấy thiếp thân là người lòng dạ độc ác. Huống chi chẳng lẽ hoàng thượng đã quên, trong tay thiếp thân căn bản cũng không có người có thể dùng." Trương Vân Nguyệt bĩu môi, uất ức nói, nếu như trong tay của nàng có người, sao cả phòng ngự cũng lạc hậu đây?
Triệu Khải Hâm hiển nhiên nghĩ đến tình huống của Trương Vân Nguyệt.
"Nếu như trong tay nàng có người có phải liền muốn diệt trừ những người trong hậu cung không?" Triệu Khải Hâm hơi híp mắt, giọng nói có sự đầu độc.
"Không dám đâu! Dơ tay của ta hết, ta chỉ muốn bảo vệ nhi tử của ta cẩn thận, họ thích tranh thì cứ tranh đi." Trương Vân Nguyệt vừa nói ra khỏi miệng cũng biết toi rồi!
Hôm nay làm sao vậy? Sao ta lại làm hết các chuyện ngu xuẩn thế??
"Thế nào? Không cần trẫm? Cảm thấy không cần tranh? Hay là không để ý vị trí của trẫm?" âm thanh trầm thấp củaTriệu Khải Hâm vang lên bên tai Trương Vân Nguyệt mang theo nguy hiểm.
Sắc mặt Trương Vân Nguyệt tái nhợt, muốn quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, đột nhiên phát hiện giờ phút này mình vẫn ngồi trên đùi người này? 囧? Động tác này và lời kia sao lại không tương xứng thế, có chút cảm giác ăn ở hai lòng.
Trương Vân Nguyệt rũ mắt xuống, con ngươi đảo một vòng, nghĩ nghĩ.
"Hoàng thượng, thiếp thân không phải không muốn hoàng thượng. Thiếp thân chẳng qua cảm thấy thiếp thân không có nhiều tài nghệ, xinh đẹp và bối cảnh thâm hậu như các tỷ tỷ khác trong hậu cung, loại nữ nhân như thiếp thân hoàng thượng vừa ra cung là có thể nắm được cả bó to, cho nên thiếp thân không cảm thấy thiếp thân có thể tranh được như các tỷ tỷ, như vậy, thiếp thân còn không bằng an phận thủ thường chăm sóc nhi tử, như vậy ít nhất lúc hoàng thượng muốn gặp nhị hoàng tử sẽ đến chỗ thiếp thân ngồi một lát."
Nói xong lời này Trương Vân Nguyệt vấn đề gì nữa, đối với nàng, việc lấy lòng hoàng đế, thật sự là không có kinh nghiệm. Trước kia lúc mang thai Triệu Khải Hâm có tới chỗ nàng, nhưng chỉ là ngồi một lát đã đi, cũng không nói gì.
Làm gì nói nhiều lời như ngày hôm nay chứ, hiện tại nàng thật hoài nghi tính toán của mình có phải sai lầm rồi không.
"Chậc chậc, nàng thật sự không thích hợp nói lời trái lòng. Thôi, trẫm cũng không muốn trong lòng các nữ nhân trong cung đều có trẫm, trong lòng của mỗi người đều có tính toán của mình, chỉ cần không nguy hại đến lợi ích của trẫm là được rồi." Dĩ nhiên Triệu Khải Hâm tuyệt đối không thừa nhận có khoảnh khắc trong lòng rất không thoải mái.
Nhưng, Triệu Khải Hâm cảm thấy đây là do tâm trạng đại nam nhân tác quái thôi. Dĩ nhiên ý nghĩ của hắn không sai, mặc dù hắn có cảm tình với Trương Vân Nguyệt, nhưng chỉ dừng lại ở hảo cảm thôi, chưa có phát triển thành tình cảm yêu say đắm đâu.