Sau khi xác định thích khách không có biện pháp nhích lại gần mình, Trương Vân Nguyệt đem hai đứa bé ôm đẩy xác vào bên tường, chính mình thì đứng ở trước mặt của hai đứa bé, làm xong đây tất cả, lúc này Trương Vân Nguyệt mới cảm thấy yên tâm.
Chỉ là tiếng đánh nhau của hai người đúng là hơi lớn, hai đứa bé cũng bị đánh thức.
Nhưng tiếng đánh nhau mặc dù lớn cũng không tới mức hù được đứa bé đến nỗi làm ngu ngốc, cho nên mặc dù Tiểu An mở mắt ngược lại lại rất an tĩnh nằm đó, bảo bảo thì thấy rõ tình cảnh trong phòng, khẩn trương nắm vạt áo mẫu thân mình, "Mẫu thân."
Bảo bảo thấp giọng gọi, cậu bé nắm vạt áo mẫu thân nhưng không nghe thấy tiếng nói của mẫu thân, cũng không nghe được bất kỳ động tĩnh gì của nàng, bảo bảo vì còn nhỏ nên bị sợ không nhẹ, chỉ sợ mẫu thân mình bị người hại rồi.
"Bảo bảo không sợ, mẫu thân ở chỗ này." Trương Vân Nguyệt nhỏ giọng đáp một tiếng, nhưng giọng nói kia lại khàn khàn nghẹn tắc, ngược lại dọa chính Trương Vân Nguyệt nhảy dựng.
"Ừ." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm rất lo lắng cho mẫu thân mình, mới vừa nghe được giọng nói của mẫu thân mình rất kỳ quái, nhưng cậu vẫn biết đó là mẹ ruột của mình, hiện tại chuyện cậu muốn làm nhất chính là phụ hoàng mình mau đến đây, như vậy mới có thể đem những thích khách này bắt đi.
Hiển nhiên tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm vẫn còn nhớ rõ chuyện thích khách lần trước, lần đó thích khách tới nhiều người như vậy cũng vẫn bị người bên cạnh Triệu Khải Hâm bắt lại, điều này làm cho tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm cảm thấy phụ hoàng mình rất lợi hại, người bên cạnh hắn cũng rất lợi hại.
Ám vệ rất nhanh từ bên ngoài vọt vào che chở Trương Vân Nguyệt cùng hai đứa bé, trong lúc nhất thời bên trong gian phòng lại đầy ấp người, Trương Vân Nguyệt lại âm thầm nhìn chung quanh, cũng không bởi vì có nhiều rất nhiều ám vệ mà yên tâm lại, thích khách kia có thể ở trong tối mà theo dõi rồi lẻn vào trong gian phòng của nàng, hoặc là năng lực đối phương quá mạnh mẽ hoặc là chính trong phòng này có mật đạo tồn tại.
Bất luận là loại tình huống nào, những thích khách kia đều không thể dễ dàng giải quyết.
Mà rất dễ nhận thấy suy đoán đầu tiên là không thể nào, nhìn từ hộc tủ phía sau lại có bóng người đi ra, Trương Vân Nguyệt biết, trong phòng của nàng không biết từ lúc nào lại có mật đạo rồi.
Trương Vân Nguyệt lui về phía sau một chút, đem hai đứa bé bảo vệ càng thêm kỹ càng.
"Hoàng thượng, bên Vĩnh Ninh cung xuất hiện thích khách!" Ở trong Cung Thái Cực, giọng nói có chút lo lắng của Vương Kỳ truyền vào trong tai Triệu Khải Hâm.
Triệu Khải Hâm vừa nghe có thích khách, khí tức cả người liền thay đổi trở nên rất âm trầm, những thích khách này thật là không muốn có hắn yên ổn!
"Ngự Lâm quân đâu? Điều 300 Ngự Lâm quân, gọi thêm 300 ám vệ, cùng đi." Triệu Khải Hâm lạnh lùng nói, hắn thật muốn xem thử có nhiều người như vậy những thích khách kia làm thế nào tránh được!
Lúc Triệu Khải Hâm chạy tới Vĩnh Ninh cung, 300 Ngự Lâm quân đã đến bên ngoài Vĩnh Ninh cung rồi."Sao các ngươi lại không vào?" Triệu Khải Hâm cau mày nhìn Ngự Lâm quân đứng ở bên ngoài Vĩnh Ninh cung, trong lòng lửa giận bắt đầu dâng lên.
"Hoàng thượng, cửa chính Vĩnh Ninh cung bị khóa." Thống lĩnh Ngự Lâm quân rất buồn bực, chuyện này có thể trách hắn sao? Cửa chính Vĩnh Ninh cung bị khóa bọn họ làm thế nào mà đi vào được chứ? Muốn phá hư cửa chính nhưng chuyện này nếu không có hoàng thượng hạ lệnh, bọn họ cho dù là lĩnh ý chỉ của hoàng thượng đi vào để bắt thích khách thì về sau nếu lại truy cứu tới cũng có khi phải rơi đầu chứ chả chơi!
"Phá cửa!" Triệu Khải Hâm lạnh lùng nói, hắn cũng hiểu cố kỵ của những người này, nhưng hiện tại hắn không có thời gian đi so đo với bọn họ, nếu đứa bé cùng Trương Vân Nguyệt không có việc gì hắn cũng bỏ qua cho bọn họ, nếu có chuyện gì, hắn sẽ làm cho những người này chôn theo!
Cũng may ám vệ cũng đã tiến vào.
Sau khi Triệu Khải Hâm vào được Vĩnh Ninh cung cũng không thấy Trương Vân Nguyệt xuất hiện trong khu hoa viên nhỏ, đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ bây giờ nàng vẫn còn đang ở bên trong gian phòng?
Nghĩ như vậy lòng Triệu Khải Hâm liền thắt lại, "Nữ nhân ngốc nghếch này! Sao lại không biết ra ngoài!" Nếu ở trong phòng, người của hắn dù có nhiều ưu thế đi nữa cũng không thể bộc lộ toàn lực được!
Trương Vân Nguyệt không phải là không muốn đi ra ngoài, mà là nàng không ra được, rất dễ nhận thấy những thích khách kia cũng biết chỉ cần rời khỏi phòng, liền phải đối đầu với cả ám vệ cùng Ngự Lâm quân trong hoàng cung, cho dù bọn họ còn muốn chạy cũng không có khả năng, càng không cần nói tới chuyện hoàn thành nhiệm vụ.
Cho nên mặc dù đang đánh nhau, nhưng bọn họ lại vẫn không để lọt trống một con đường nào, chính là chận không cho Trương Vân Nguyệt rời phòng.
Trương Vân Nguyệt chỉ có thể nhìn ám vệ cùng thích khách chiến đấu ở chung một chỗ, sau khi phát hiện ám vệ cho dù có nhiều người cũng vô ích, có một nửa người liền nhanh chống rời khỏi phòng, đây cũng là để cho những thích khách kia cùng ám vệ chiến đấu càng thêm thuận tay.
Trương Vân Nguyệt lẳng lặng nhìn, bảo bảo cũng xuyên thấu qua bả vai mẫu thân mình cẩn thận nhìn tất cả tình cảnh trong phòng, chưa từng trải qua bất cứ tình huống nào giống như hiện tại, làm cho cậu lại càng khát vọng lớn lên thật nhanh, khát vọng mình có một khả năng thật mạnh mẽ!
Nếu như cậu có khả năng thật mạnh mẽ, những người này cũng không dám để khi dễ mẹ ruột của cậu nữa! Nếu như cậu có võ công cao cường cậu liền có thể tự tay đem mấy tên thích khách này giết chết! Mà không phải chỉ có thể núp ở sau lưng mẫu thân mình!
Ý nghĩ trong lòng tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm không có ai biết, hiện tại Trương Vân Nguyệt cũng chỉ đang chuyên tâm nhìn cảnh đánh nhau trong phòng.
Bên ngoài Triệu Khải Hâm đang nghe ám vệ từ bên trong phòng bay ra nói, vẻ mặt càng thêm khó co hắn làm thế nào cũng không ngờ được bên trong tẩm cung chánh điện Vĩnh Ninh cung thậm chí lại có mật đạo! Đây ruốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây?
"Lục Ca, đi vào hộ tống Thuần chiêu nghi cùng hai hoàng tử ra ngoài." Triệu Khải Hâm nghiêm túc nhìn hướng gian phòng, bây giờ hắn chỉ hi vọng Lục Ca có thể ứng phó với những thích khách kia thôi.