Như bây giờ cũng không tệ lắm, chí ít phiền phức tạm thời được giải quyết, cũng không cần lo lắng lời đồn đãi gì đó.
Trương Vân Nguyệt vẫn là rất cao hứng.
So với việc Trương Vân Nguyệt cao hứng thì Trương Ngũ Nha liền cao hứng không nổi, nàng vốn là muốn ở lại trong hoàng cung, để cho cái người tứ tỷ Trương Vân Nguyệt này mai mối, làm cho nàng được hầu hạ hoàng thượng, như vậy là có thể sinh nhi tử, sau này cũng sẽ có thân phận như Trương Vân Nguyệt vậy, thế nhưng kết quả nàng lại không có được ở lại bên người Trương Vân Nguyệt, mà là bị giữ trong tẩm cung của hoàng hậu. Đối với Trương Ngũ Nha mà nói, hoàng hậu là cao cao tại thượng, mà tứ tỷ là cây thang của nàng ta.
Cho dù có muốn chọn thế nào cũng sẽ không chọn đến bên hoàng hậu, thế nhưng sự thực hiển nhiên không cho phép nàng chọn ba lấy bốn.
"Trương tiểu thư, ngươi sau này liền ở bên này." Dẫn đường cho Trương Ngũ Nha chính là một cung nữ vẩy nước quét nhà của cung Phượng Minh, có thể gặp được hoàng hậu hay không kỳ thực đối với Trương Ngũ Nha cũng không có thời gian mà để ý.
Trong nháy mắt Trương Ngũ Nha nhìn phòng ở trước mắt liền cao hứng, phòng này so với phòng ở của nàng ở Trương gia hoàn toàn khác biệt, người Trương gia nhiều phòng ở lại nhỏ, hồi bé gian phòng còn rất lớn, sau khi trưởng thành ở chung một chỗ rất bất tiện liền dùng tấm ván gỗ làm tường ngăn cách, khiến cho mỗi gian phòng đều rất nhỏ, nhỏ đến nỗi mỗi gian phòng chỉ có thể đặt một tấm giường thô kệch cùng một cái tủ, mở cửa ngăn tủ cũng chỉ he he không thể mở lớn ra được.
Mà cung nữ vẩy nước quét nhà nhìn vẻ mặt vui mừng trên mặt Trương Ngũ Nha, thật tình chướng mắt với muội muội nhà mẹ đẻ của Thuần sung viện này, phải biết rằng hiện tại phòng này là thiên phòng, vốn là cấp cho tiểu cung nữ trong viện ở, là cung nữ không có gì địa vị mới vừa phân đến cung Phượng Minh.
Trương Ngũ Nha cũng không biết căn phòng khiến nàng ta nhìn đến cao hứng này là chỗ ở của một cung nữ không có chút địa vị nào. Đương nhiên bản thân cung Phượng Minh chiếm diện tích rất lớn, chỗ ở cho tiểu cung nữ cũng tương đối lớn hơn so với những cung điện khác, bất quá lại có gian phòng hướng không được tốt lắm. Hiện tại cung nữ vẩy nước quét nhà mang Trương Ngũ Nha tới phòng này chính là gian phòng có hướng không tốt kia
"Ta sau này liền ở nơi này sao?" Trương Ngũ Nha vào gian phòng nhìn nhìn kia giường đệm kia chăn chiếu, trong lòng liền định chắc ý nghĩ phải ở lại trong cung, chăn trong phòng vừa nhìn chính là mới tinh, giường đệm cũng là giường lớn hai thước, ngăn tủ gỗ mặc dù là bình gỗ thường, thế nhưng mặt trên khắc hoa văn tinh xảo hơn ở Trương gia rất nhiều. Đương nhiên ngăn tủ trong phòng Trương gia cũng không phải là tất cả đều có khắc hoa văn, chỉ có ngăn tủ trong phòng cha mẹ Trương gia là khắc hoa văn, những cái ngăn tủ khác chính là dùng tấm ván gỗ dựng đứng lên ghép thành hình cái tủ mà thôi.
Muốn tủ khắc hoa văn Trương gia cũng không có tiền, cho nên nhưng ngăn tủ kia đều là phụ thân Trương gia tự mình cùng ba người con trai làm ra.
"Đúng. Trương tiểu thư sau này liền ở nơi này, có thiếu cái gì ngài cứ nói một tiếng." Cung nữ vẩy nước quét nhà này tuy trong lòng rất chướng mắt với Trương tiểu thư này, thế nhưng cũng biết hiện tại ở trong cung Thuần sung viện vẫn là rất được sủng ái, nhất là nhị hoàng tử kia, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhị hoàng tử kia rất có khả năng chính là đế vương đời tiếp theo, các nàng cũng không dám tùy ý đắc tội người của Trương gia.
Đương nhiên trong lòng vẫn là có thể khinh bỉ cùng khinh bỉ.
"Đúng rồi, quần áo của ta đâu?" Trương Ngũ Nha nhìn nhìn y phục trên người chính mình lại nhìn một chút giường đệm mới tinh kia, cảm thấy nếu như bây giờ mình mặc áo ngủ trên người đi ngủ, có thể sẽ làm dơ bẩn giường nệm kia không?
"Y phục ở trong tủ treo quần áo, y phục này là suốt đêm làm không nghỉ mới có được, khả năng không phải rất vừa người, ngài mặc thử trước đi, đợi lát nữa sẽ có tới chỉnh sửa lại cho vừa vặn với ngài hơn, ngày mai ngài có thể mặc quần áo vừa vặn với ngài." Cung nữ vẩy nước quét nhà vừa cười vừa nói.
"À, ta biết rồi, ở đây không còn chuyện của ngươi. Ngươi có thể đi." Trương Ngũ Nha hiện tại rất vội vàng muốn xem y phục trong tủ treo quần áo là cái dạng gì, quần áo mới gì gì đó nàng rất thích, y phục trên người nàng này chính là mặc lại đồ thừa còn tốt nhất của tam tỷ, nàng từ nhỏ đến lớn cũng không từng được mặc qua quần áo mới.
Nguyên bản thời gian muốn chuẩn bị vào cung nàng đã từng nói với mẹ nàng muốn chuẩn bị quần áo mới, thế nhưng mẹ nàng nói, trong cung có rất nhiều quần áo mới bên ngoài chưa nói đến không được tốt như ở trong cung, sau khi nàng vào cung rồi cũng không biết lúc nào mới có thể có tiền gửi về nhà, hiện ở nhà ngay cả chi phí cho ăn uống cũng là một vấn đề rồi, lấy đâu ra tiền cho nàng mua quần áo mới?
Vậy là Trương Ngũ Nha chỉ có thể mặc quần áo cũ của ỷ tỷ vào cung. Lần đầu tiên vào cung trong lòng thấp thỏm, lần này vào cung nàng cũng là kích động vạn trượng (rất kích động)!
Sau khi cung nữ vẩy nước quét nhà rời đi, Trương Ngũ Nha không thể chờ đợi được thêm vội đóng cửa lại, mở cánh cửa lớn của tủ quần áo, vừa nhìn thấy sắc màu của những y phục trong tủ kia, trên mặt liền không nhịn được lộ ra thần sắc kinh ngạc, nguyên bản nàng nghe thấy y phục phải làm suốt đêm, nàng cho rằng cùng lắm chỉ có một bộ, kết quả lại không nghĩ rằng thậm chí có tới quá nủa ngăn tủ treo đầy y phục.
Trương Ngũ Nha hưng phấn, lấy những thứ y phục ấy ra nhìn trái nhìn phải, mỗi đều ướm lên người, phát hiện những bộ y phục này đều hơi lớn một chút, bất quá vẫn là có thể mặc. Nhìn nhìn về phía cửa, lại nhìn về phía cửa sổ, sau khi xác định không có người tiến vào, Trương Ngũ Nha mới bắt đầu cởi bỏ y phục trên người mình, thay lại bằng y phục trong tủ.
Mỗi lần đổi một bộ lại đứng trước gương đồng xoay vài vòng, mỗi cái đều rất đẹp.
"Nguyên lai bộ dạng của ta không phải không dễ nhìn, là ta không có mặc quần áo tử tế thôi sao?" Trương Ngũ Nha nhìn chính mình trong gương, kinh ngạc nói, nàng rất có một chút tự kỷ sờ sờ gò má mình, lại cúi đầu nhìn nhìn hai ngọn núi cao vút của chính mình, quay đầu nhìn nhìn cặp một rất đẹp của mình, cảm thấy thêm tự tin.
Trương Ngũ Nha cũng không biết lời nàng nói bị người ẩn thân bên ngoài nghe được rất rõ ràng, người nọ nghe thấy Trương Ngũ Nha nói, nhịn không được bĩu môi, “Như vậy còn gọi coi được? Còn không phải do mặc đồ tốt nhìn sao?'
Kia cung nữ thật ra là có chút đố kị với Trương Ngũ Nha, không quan tâm vì sao Trương Ngũ Nha có thể đi vào cung thì lại có thể hầu hạ hoàng thượng, chỉ cần nàng ta tiến cung hầu hạ hoàng thượng, đó chính là đáng để đố kị rồi!
Trương Vân Nguyệt trở lại cung Vĩnh Ninh, hít vào thật sâu không khí.
"Chủ tử, ngài thực sự không đi quản tiểu thư Trương gia sao? Nếu để cho hoàng hậu lấy đó để đối phó ngài thì làm sao bây giờ?" Cúc Hoa nhìn chủ tử nhà mình lo lắng hỏi.
"Hoàng hậu sẽ không một mực dùng nàng đối phó ta sao?" Trương Vân Nguyệt nhắm mắt lại thản nhiên nói, sáng sớm nay lăn qua lăn lại nàng hơi mệt chút.
"Xuân Hoa, xoa bóp chân." Chân của nàng có chút phù, cả một buổi sáng đi tới đi lui mệt đến phát hoảng.
"Thế nhưng bây giờ chủ tử không phải là không có bị tức giận sao? Nếu là tương lai hoàng hậu nương nương giở thủ đoạn lôi kéo nàng ta đi ngấm ngầm làm việc xấu xa, lúc đó chủ tử ngài làm thế nào phòng?" Cúc Hoa vẫn cảm thấy lo lắng, chuyện lần này các nàng đều đã nhìn ra, thế nhưng hiện tại nhìn bộ dáng bình tĩnh của chủ tử thì liền biết là không để ở trong lòng. Thế nhưng sau này thì phải làm sao?
Trương Vân Nguyệt nhíu nhíu mày, khoát khoát tay tỏ vẻ không muốn nghe mấy thứ này nữa, nên làm như thế nào liền làm như thế đó, nên thế nào phòng bị thì liền phòng thế ấy.
Sau giờ ngọ ba khắc, Trương Vân Nguyệt ngủ trưa tỉnh dậy liền nhìn thấy Hạ Hoa vẻ mặt khẩn trương đi vào.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Hạ Hoa có thể xem như là một cung nữ tương đối trầm ổn, đương nhiên cũng là một người rất trầm mặc hướng nội, trong ngày thường rất dễ làm cho người ta quên mất sự tồn tại của nàng ấy.
"Chủ tử, hôm nay lúc nô tỳ đi ngự hoa viên có gặp được một nội thị, tiểu nội thị kia bị đánh rất thảm, trốn ở trong hòn giả sơn khóc, nô tỳ liền tự tiện dẫn theo hắn trở về, nô tỳ chuẩn bị đợi lát nữa bôi thuốc cho hắn xong thì sẽ để hắn trở về." Hạ Hoa quỳ trên mặt đất thấp giọng giải thích.
Nguyên bản loại chuyện này Hạ Hoa chắc chắn là sẽ không làm, chỉ là lúc tiểu hài tử kia đang khóc, đặc biệt giống tiểu đệ đệ nhà nàng, lúc nàng rời nhà tiểu đệ còn nhỏ, hiện tại cũng không biết còn có nhớ người tỷ tỷ là nàng nữa hay không, chỉ là nhìn thấy đứa nhỏ tầm tuổi tiểu đệ nhà mình bị đánh mình đầy thương tích liền không tự chủ được lo lắng.
"Tiểu nội thị?" Trương Vân Nguyệt nhíu mày, chuyện gì xảy ra đây là? Thời gian gần đây cung nữ cung Vĩnh Ninh thế nào đều gặp loại chuyện như thế này?
"Dạ, tiểu nội thị kia tên là Tiểu Mành."
"Tiểu Mành?" Trương Vân Nguyệt nhíu mày, "Dẫn người tới đây nhìn một chút’’
Nhìn tiểu nội thị trước mặt này có chút quen thuộc, "Đây không phải tiểu nội thị lần trước đã gặp sao?" Trương Vân Nguyệt rất bội phục trí nhớ của mình, đều đã qua nửa tháng nàng vẫn còn nhớ rõ gương mặt này.
"Tiểu nhân gặp qua chủ tử nương nương." Tiểu Mành run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất hành lễ.
"Ngươi làm thế nào vào được ngự hoa viên?" Trương Vân Nguyệt thật tình hiếu kỳ, những thứ ngự lâm quân ấy một lần có thể bởi vì sợ phi tử hậu cung cằn nhằn mà để cho hắn tiến vào ngự hoa viên, thế nhưng nhiều hơn mấy lần thì những ngự lâm quân đó sao có thể thả.
"Bò lỗ chó." Tiểu Mành cúi đầu thấp giọng nói, giống như là rất sợ hãi bị người ta bắt lại đánh vậy.
"Thương thế trên người của ngươi kia là chuyện gì xảy ra? Không phải là nửa tháng trước làm vỡ bát tới giờ mới xử phạt chứ?" Trương Vân Nguyệt nhíu mày nhìn Tiểu Mành.
Tiểu Mành bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Trương Vân Nguyệt liếc mắt một cái, "Là tối hôm qua mới bị đánh."
Trương Vân Nguyệt nhíu nhíu mày, không biết vì sao vừa rồi nằng thấy được trong mắt tiểu hài này thoáng qua một chút hận ý? Hận ý này có phải nhắm vào nàng không? Trương Vân Nguyệt cũng không muốn để lại một người như thế ở trong tẩm cung của mình.
"Ngươi lấy thuốc bôi cho hắn rồi trả hắn về nơi hắn làm công đi." Trương Vân Nguyệt làm xong việc công liền đi đọc sách.
"Chủ tử, dường như ngài không thích Tiểu Mành?" Cúc Hoa có chút không xác định hỏi.
"Sao ngươi lại có vẻ rất thích hắn?" Trương Vân Nguyệt ngẩng đầu rời tầm mắt khỏi cuốn sách, nhìn Cúc Hoa đứng ở trước mặt.
"Nô tỳ chỉ là cảm thấy Tiểu Mành rất đáng thương, mặc dù chủ tử ngài nói người đáng thương tất có chỗ đáng trách, thế nhưng nô tỳ cảm thấy một đứa bé còn nhỏ như vậy, có thể có bao nhiêu đáng trách? Người ra tay đánh hắn mới là kẻ đáng trách, đứa nhỏ nhỏ như vậy cũng có thể xuống tay nặng như vậy. Chủ tử cung Vĩnh Ninh chúng ta thời gian trước không phải mới rời đi hai nội thị sao? Hay là điều Tiểu Mành đến cung Vĩnh Ninh đi?" Cúc Hoa nói cảm thấy phương pháp này rất được, không khỏi chờ mong nhìn Trương Vân Nguyệt.