Mục lục
Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trời ơi?" Lưu ma ma vừa đi vào liền thấy Cúc Hoa cùng bà vú đều ngã trên mặt đất, lên tiếng kinh hô."Ma ma mau tới giúp một tay?" Xuân Hoa Hạ Hoa hai người vừa nhìn thấy Lưu ma ma đi vào giống như nhìn thấy cứu tinh, động tác thật nhanh chóng tiến lên ngăn chận bà vú còn muốn bò dậy.

Trong lòng Trương Vân Nguyệt cảm thấy rất khó hiểu rốt cuộc bà vú này tại sao lại hành động như vậy? Cho dù người nhà của bà ta bị người khác khống chế bắt buộc phải tới đối phó mình, cũng không nên chọn loại phương pháp này?

Dù sao phương pháp này rất dễ dàng bị người ta ngăn chặn, hơn nữa cho dù ván đã đóng thuyền thì chính bà ta cũng sẽ không toàn mạng à? Tại sao dáng vẻ bà vú này lại giống như hoàn toàn không quan tâm bất cứ chuyện gì, hành động giống như muốn liều mạng như vậy?

"Mau tìm người vào giúp một tay?" âm thanh từ phòng sinh vang ra bên ngoài thật sự rất lớn, khi Lưu ma ma kêu người giúp một tay thì rất nhanh đã có người đi vào cùng nhau đem bà vú ngã trên đất mang ra ngoài.

"Chuyện này, ruốt cuộc chuyện này là thế nào?" Ngay khi Ngọc ma ma vừa đi vào phòng sinh thấy tình cảnh hỗn loạn cũng rất kinh ngạc. Cùng Lưu ma ma bốn người cùng nhau đẩy bà vú ra ngoài.

Sau khi bên trong phòng sanh yên tĩnh lại, Trương Vân Nguyệt vừa an ủi nhi tử đang khóc thút thít, vừa nghĩ tới chuyện ngày hôm nay.

Mặc dù bà vú là do hoàng hậu đưa tới, nhưng nếu Triệu Khải Hâm đã để cho bà ta vào đây chứng tỏ người này nhất định đã được điều tra qua. Nhất định Triệu Khải Hâm phải xác định là không có vấn đề gì mới có thể đưa đến chổ của mình, nói như vậy hành động hôm nay của bà vú này có chút quái dị.

"Tiệp dư chủ nhân, nô tỳ đã gọi Đặng thái y đến, để thái y chẩn bệnh cho nhị hoàng tử." Ở ngoài cửa Lưu ma ma nhỏ giọng nói.

"Cúc Hoa, đỡ ta dậy." Trương Vân Nguyệt nói với Cúc Hoa.

"Chủ nhân, ngài không cần phải dậy. Mới vừa sinh sản xong, lại còn chưa có ăn cái gì, mới vừa rồi lại bị người kia dọa một trận, ngài......"

"Đừng lo, ta không sao, bảo bảo bị giật mình, người làm mẹ như ta đây làm sao mà yên tâm đem nó giao cho người khác?" Trương Vân Nguyệt cắt đứt lời nói Cúc Hoa, rất lo lắng cho đứa bé trong ngực.

Đứa bé từ nãy tới giờ vẫn cứ khóc suốt, khóc đến nổi mặt cũng đỏ cả lên rồi, hiện tại nàng chỉ hận tại sao kiếp trước mình không học nhi khoa, như vậy ít nhất mình có thể biết được đứa bé bị cái gì.

Cúc Hoa nhìn vẻ mặt của Trương Vân Nguyệt, tái nhợt phờ phạc, đôi mắt còn gần như muốn rơi lệ, trong lòng liền hiểu hành động mới vừa rồi của bà vú thật sự đã dọa cho chủ nhân nhà mình sợ hãi vô cùng.

Bất đắc dĩ đỡ Trương Vân Nguyệt dậy, chuẩn bị cẩn thận hầu hạ Trương Vân Nguyệt thay đổi y phục.

"Bây giờ là lúc nào rồi mà còn quan tâm những thứ này, mở ngăn kéo lấy cho ta một cái áo choàng mặt đi ra ngoài, tạm thời khoác lên người cũng có thể che chắn tốt rồi." Trương Vân Nguyệt không kiên nhẫn nói, về phần tóc tai cái gì đó, nhi tử cũng đã khóc thành ra như vậy rồi, ai còn đi trông nom cái này nữa chứ.

Nếu như không phải là nếu chỉ mặc áo sơ mi đi ra ngoài, đến lúc đó sẽ liên lụy tới Đặng thái y, nàng muốn cứ như vậy mà đi ra ngoài.

Cúc Hoa chủ nhân nhà mình thật sự đã không nhịn được nữa rồi, cũng bất đắc dĩ, huống chi nhị hoàng tử bị như vậy, nàng ta cũng đau lòng.

Trương Vân Nguyệt nhanh chóng phủ thêm áo choàng rồi ra khỏi phòng sinh, cũng may do đứa bé đã bị hù sợ, Lưu ma ma cũng không dám để Đặng thái y chờ trong đại sảnh, mà trực tiếp dẫn người vào trong phòng bên cạnh phòng sinh.

Đặng thái y còn chưa vào tới nơi đã nghe tiếng khóc kia cũng biết đứa bé gặp chuyện, nhưng mà hắn cũng không phải là người am hiểu tường tận về phương diện nhi khoa, cái này...... Đặng thái y bất đắc dĩ, lúc người của Dao Hoa cung đi tìm Thái Y Viện cũng không nói rõ là nhị hoàng tử gặp chuyện, hắn cho là Trương Tiệp Dư gặp chuyện không may bởi vậy mới tới đây.

Kết quả tới mới biết lại là nhị hoàng tử gặp chuyện không may.

Nhưng nhị hoàng tử chỉ mới vừa ra đời được hai ngày, tại sao lại bị sợ hãi như vậy?

"Đặng thái y mau tới xem Bảo Bảo, nó bị giật mình, hiện tại đã khóc đến nỗi không thở được." Trương Vân Nguyệt dùng tốc độ rất nhanh đi ra ngoài, vừa thấy Đặng thái y Trương Vân Nguyệt liền nói tóm gọn chuyện đã xảy ra.

Đặng thái y thấy Tiệp dư đi ra, trong lòng cũng có chút thấp thỏm. Thường ngày nếu chẩn bệnh cho chủ tử hậu cung đều là ở bên trong đại sảnh, bây giờ lại vào phòng bên ở phía trong, thật sự chưa bao giờ có chuyện như vậy, mặc dù bây giờ không phải là chẩn bệnh cho Trương Tiệp Dư, nhưng......

Lúc này Trương Vân Nguyệt cũng không có tâm trạng để ý mà dành thời gian cho Đặng thái y đi suy nghĩ lung tung, ôm đứa bé vội vã đi tới bên cạnh Đặng thái y.

Đặng thái y nhìn thấy đứa bé trong ngực Vân Nguyệt, liền chẳng còn nhớ được lễ phép hay không lễ pháp, trong mắt chỉ còn thấy đứa bé khóc đến nổi khuộn mặt trướng lên thôi.

"Bị hù dọa." Đặng thái y không cần bắt mạch liền nói.

"Này, Đặng thái y có thể làm cho đứa bé ngừng khóc không? Nếu cứ tiếp tục khóc như vậy......" Nhìn đứa bé trong ngực Trương Vân Nguyệt cố nén nước mắt.

"Để thần dùng ngân châm thử một chút." Đặng thái y nhìn đứa bé bị Trương Tiệp Dư ôm vào trong ngực, trong lòng trách cứ nàng chăm sóc đứa bé sao mà lại khiến đứa bé sợ đến như vậy

Trương Vân Nguyệt gật đầu, giao đứa bé cho Đặng thái y, kết quả khiến Đặng thái y thiếu chút nữa rối loạn tay chân bởi vì lúc đứa bé vừa rời lồng ngực Trương Vân Nguyệt, tiếng khóc kia liền lập tức biến mất, cũng không phải là ngưng khóc thút thít, mà là khóc thét lên làm cho cả thở cũng không thở nổi?

Trương Vân Nguyệt bị sợ đến trái tim thiếu chút nữa ngưng đập, nhanh chóng ôm đứa bé vào trong ngực, không ngừng an ủi, để đứa bé dựa vào trái tim của mình. Cứ như vậy qua nửa phút sau đứa bé mới chậm rãi khóc nhỏ tiếng đi.

"Trương Tiệp Dư ngài cứ ôm nhị hoàng tử là được rồi." Một màn này làm Đặng thái y hiểu được chỉ sợ đứa nhỏ này chỉ có nằm trong ngực của mẫu thân mới có thể cảm thấy cảm giác an toàn.

Trương Vân Nguyệt rưng rưng gật đầu, lúc này nàng thật sưl rất hận người đã âm mưu tính toán ra chuyện này, vốn dĩ nàng ở trong hậu cung chỉ muốn sinh ra đứa bé xua đi sự tịch mịch trong thâm cung, chưa từng nghĩ tới chuyện đi tính toán với nữ nhân trong hậu cung, coi như trong khoản thời gian gần đây họ liên tiếp tính toán ám hại nàng, nàng cũng không muốn hãm hại tính mệnh của người khác.

Hôm nay nàng mới phát hiện ý nghĩ như vậy có thể thực hiện được sao? Tuy mình đã lùi một bước thế nhưng lại làm cho các nàng càng không cố kỵ gì mà đi tính toán con của mình. Hôm nay con của mình cũng chỉ là một đứa bé mới được có hai ngày tuổi, như vậy mà họ cũng không tha cho, như vậy thì cuộc sống sau này họ sẽ còn có bao nhiêu tính toán nửa chứ?

Bởi vì được Đặng thái y châm cứu rất kịp thời, cuối cùng đã làm Bảo Bảo ngưng khóc thút thít, nhưng cũng chỉ ngưng khóc thút thít mà thôi. Kinh sợ vẫn không có qua đi.

Nhìn con trai trong ngực Trương Vân Nguyệt tự nói ngừng khóc là tốt rồi, ở niên đại này nếu đứa bé mà khóc quá nhiều sẽ rất có hại, nhiều lúc có thể không cứu được.

Đặng thái y nhìn nhị hoàng tử đã dừng lại khóc thầm, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng làm được chỉ là......

"Nương nương mặc dù nhị hoàng tử đã ngừng khóc, nhưng là khuôn mặt hoảng sợ vẫn còn, vi thần thấy ngài ôm nhị hoàng tử, nhị hoàng tử cảm thấy an tâm rất nhiều, từ đoạn này trở đi có thể sẽ phải phiền ngài ôm nhị hoàng tử rồi." Đặng thái y thở dài nói.

"Đặng thái y, ta nghe trong dân gian có lưu truyền phương dùng trứng gà có thể an thần làm giảm bớt sự sợ hãi không biết có thể dùng được hay không?" Trương Vân Nguyệt nhìn đứa bé trong ngực ngẩm nghĩ rồi nói, phương thức làm giảm sự sợ hãi này lúc ở hiện đại không phải rất hữu hiệu sao?

Đặng thái y nghe Trương Vân Nguyệt nói như vậy liền hiểu ý nàng nói là cách thức trong dân gian đem trứng gà nấu chín móc lòng đỏ trứng ra, sau đó dùng một chiếc nhẫn bạc hoặc là một thứ rắn khác đặt ở bên trong lòng trắng trứng rồi lăn lên người làm cho đứa bé bớt sợ hãi.

"Chuyện này đối với thân thể vô hại, Tiệp dư có thể thử xem, về phần hiệu quả như thế nào, vi thần không thể bảo đảm." Đặng thái y bảo thủ nói.

Trương Vân Nguyệt nghe thái y nói không có ảnh hưởng bất lợi đối với thân thể liền xoay người sai Ngọc ma ma đi chuẩn bị trứng gà cùng thỏi bạc, nhẫn bạc gì đó...... 囧, trong hoàng cung cái gì cũng có chỉ là nhẫn bạc thì...... ( lấy ở đâu ra chứ)

Rất nhanh trứng gà cùng thỏi bạc đều được đưa tới, bên trong phòng Trương Vân Nguyệt cẩn thận dùng trứng gà lăn qua trên người đứa bé.

Một lát sau, tách trứng gà ra liền thấy thỏi bạc biến thành màu đen, mọi người trầm mặc một lúc, Trương Vận Nguyệt liền sai người đi chuẩn bị thêm một cái trứng gà cùng nén bạc mới khác, cũng may trứng gà được chuẩn bị trước rất nhiều, nén bạc cũng không phải khó tìm.

Sau khi Đặng thái y châm cứu cho Bảo Bảo xong liền trở về Thái Y Viện, đổi một thái y am hiểu về nhi khoa tới đây.

Triệu Khải Hâm hạ triều trở về cung Thái Cực, còn chưa ngồi xuống thì nghe thái giám phía ngoài nói bên Dao Hoa cung đã xảy ra chuyện.

"Chuyện gì xảy ra?" Triệu Khải Hâm cau mày nhìn thái giám đang quỳ trước mặt.

Đáng lẽ bên cung Thái Cực này phải nghe được tiếng động bên Dao Hoa cung, nhưng mà ở tiền điện của cung Thái Cực, cũng chính là thư phòng của Triệu Khải Hâm, lại không thể nghe được tiếng động ở bên đó, dĩ nhiên lời nói lờ mờ ở ngoài cửa cũng có thể nghe được một chút.

Nhưng mà nếu ở bên trong thư phòng thì lại nghe không được, dù sao Hoàng đế vẫn phải xử lý triều chánh, cho dù sủng ái Tần phi thế nào đi nữa cũng không thể để các Tần phi ảnh hưởng đến chổ này.

"Bên Dao Hoa cung truyền đến tin tức, sau khi Trương Tiệp Dư tỉnh lại muốn gặp nhị hoàng tử. Mà bà vú sau khi ôm nhị hoàng tử vào phòng sinh, sau đó không biết tại sao bà vú lại đột nhiên cả gan gây khó dễ, muốn ám hại nhị hoàng tử cùng Trương Tiệp Dư, hiện bà vú đã bị bắt giữ, nhưng nhị hoàng tử đã bị kinh sợ, Đặng thái y đã qua bên đó, đồng thời Đặng thái y cũng đã trở lại Thái Y Viện sau đó đổi Lưu thái y đi qua Dao Hoa cung."

Bẩm báo tin tức không phải là thái giám, mà là ám vệ ẩn nấp trong Dao Hoa cung.

"Bà vú? Trẫm nhớ bà vú là người của trẫm mà?" Triệu Khải Hâm vẻ mặt âm trầm nhìn ám vệ quỳ trên mặt đất.

"Dạ phải" ám vệ đầu cũng không dám ngẩng lên trả lời.

"Đi thăm dò? Trẫm cũng muốn biết là ai lại có khả năng đến như vậy, ngay cả người của trẫm cũng có thể thu mua." Triệu Khải Hâm lạnh lùng nói, xoay người từ cung Thái Cực hướng Dao Hoa cung đi tới.

Bên trong Phượng Minh cung hoàng hậu đột nhiên nghe Tú Tâm tới bẩm báo nói mời sáng sớm mà bên Dao Hoa cung đã mời thái y mà ngẩn người.

"Đi xem là chuyện gì xảy ra." Hoàng hậu cau mày nói.

"Vâng"

Tú Tâm đi ra rất nhanh lại trở về, "Nương nương, nô tỳ dò thăm được, nói là bà vú đột nhiên nổi điên, dọa cho nhị hoàng tử hoảng sợ."

"Cái gì? Bà vú đột nhiên nổi điên??" Hoàng hậu vừa nghe Tú Tâm nói, trực tiếp từ trên ghế đứng thẳng lên.

Bà vú này trên danh nghĩ là người của nàng? Người từ nơi này của nàng đưa qua, kết quả chưa tới hai ngày thế nhưng lại xảy ra chuyện??

"Mau, theo Bổn cung đi Dao Hoa cung?" Hoàng hậu muốn nhanh chóng đi tới Dao Hoa cung.

"Nương nương ngài chậm một chút, chuyện của bà vú này rất kỳ lạ, chúng ta không phải là nên phái người cẩn thận đi điều tra một chút sao?" Trương ma ma hỏi hoàng hậu.

"Tra, đương nhiên là phải tra, Bổn cung cũng không có thói quen để cho người ta bối xấu danh tiếng của mình?" Hoàng hậu lạnh lùng nhìn về phía trước, nhanh chóng rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK