“Chị ơi…Đây là hồ sơ từ cơ quan kiểm toán gửi theo yêu cầu của chị, em đã lọc ra rồi ạ…
“Vậy sao, chị cảm ơn...” – Haruka vừa nói, cô dở cuốn hồ sơ ra đọc…
Haruka ngạc nhiên, bởi vì rõ ràng những con số trên từ cơ quan kiểm toán, hoàn toàn không nói sai, mà nó còn cho thấy dư nợ của hoạt động trốn thuế sau khi gia đình Kaneki ngừng nắm quyền tập đoàn, đồng nghĩa với việc khoản nợ mà Shinji chi trả từ trước đến nay đều là trả tiền thuế trong khi tình hình kinh doanh của tập đoàn thua lỗ liên tục, chắc chắn là có sự thất thoát…
“Miyuu-chan, viết mail cho cơ quan công tố giùm chị, chị muốn liên lạc lại với họ, bây giờ chị sẽ liên lạc với phu nhân Chifuyu, Daisuke-sama và bà cô Touka-san của chị…”
Tin tức ngay lập tức đến tai ba người quyền lực nhất công ty, họ ngay lập tức hẹn gặp nhau tại Lounge ở Shiba, quận Minato…
“Em không biết là trong thời gian chúng ta đang điều hành tập đoàn, đã có kẻ đâm sau lưng, không phải bỗng dưng đó là bàn đạp thuận lợi để Hotaru Kojima tấn công chúng ta, mà chẳng phải là Chifuyu-senpai, chị đã rút hết toàn bộ cổ phần còn lại ở tập đoàn rồi sao ?
“Đúng là như vậy, phải tức tốc cho người điều tra mới được, chi bằng bây giờ hai người rút hết cổ phần luôn đi, tránh bị tiếp tục thiệt hại không đáng có…”
“Không được, điều này cũng khiến cơ quan kiểm toán nghi ngờ chúng ta, chi bằng bây giờ, trước khi tìm được kẻ giả mạo rút ruột tập đoàn, cứu Shinji trước đã, với cả có Haruka-chan rồi, chúng ta sẵn sàng hầu tòa đến cùng mà…”
“Daisuke-senpai nói cũng phải…trong thời gian này nên phong tỏa thông tin và khóa các tài khoản lại, để đảm bảo mọi thứ, chúng ta nên giữ kín cuộc trò chuyện này, tìm mọi bằng chứng có thể… ”
“Ok, vậy thống nhất với nhau như thế đi…
Sau cuộc nói chuyện trên, Daisuke-sama ra về trước, hẹn gặp Toumai tại nhà riêng, trong khu vườn cuả mình, khu vườn nhà Daisuke-sama là một khu vườn kiểu Nhật điển hình, có các chậu Bonsai quý hiếm, hồ cá Koi, ống dẫn nước bằng tre nứa cho tiểu cảnh…
“Cậu hiểu tại sao hôm nay ta hẹn cậu tới đây không, con trai…”
Daisuke-sama nói, người cúi đầu trước ông tất nhiên, chính là Toumai…
“Con biết ạ, bố bảo con đến đây vì chuyện lần trước, thỏa thuận của chúng ta ạ…
“Vậy câu trả lời của cậu như thế nào, cho ta biết đi, con trai…”
“Con…không làm được ạ…” – Toumai ấp úng nói, Daisuke-sama thay vì tức giận, nhưng vẫn rất điền đạm, nói…
“Vậy nên nếu không làm được, hãy thực hiện lời hứa của mình, bỏ con bé đi…”
Makoto đứng đằng sau bức bình phong đi ra, nói dõng dạc…
“Con không đồng ý, đó là quyền của con và Toumai, con đã nghe thấy hết chuyện của hai người, và đứa bé, sẽ mang họ của anh ấy, và con cũng sẽ không đồng ý ly hôn với Toumai-kun…”
“Con gái, không thể được, vì đó là di chúc của ông nội, bố không thể làm trái được…”
“Nếu đã là di chúc của ông nội, con sẽ đi khỏi gia đình mình, con là mẹ đứa bé, chứ không phải ai hết, có quyền quyết định đứa bé như thế nào…”
“Makoto, chúng ta… làm theo di chúc, có được không vậy…”
“Em không đồng ý, bởi vì anh, nên sẽ không bao giờ em chấp nhận như vậy…”
“Tốt lắm, con gái của ta, ta cũng không muốn làm khó con nữa, tùy hai người quyết định, nhưng dù con có là con gái yêu của ta, Mako-chan, như con đã nói, hãy bước ra khỏi căn nhà này, như vậy đi…”
“Vâng, thưa bố, con hiểu rồi…” – Mako-chan lãnh đạm trả lời lại…
Daisuke-sama đứng dậy đi khỏi, Toumai kéo Makoto lại, nói…
“Vợ này, em đừng làm như thế với bố em, dù sao em cũng là con của ông ấy, đừng nên hi sinh vì anh làm gì…”
“Bởi vì anh là chồng của em, nên em mới làm vậy, em không muốn nhắc đến chuyện này nữa…”
Sau đó Makoto rời đi, Toumai cảm thấy mọi thứ như đang đè nặng vào chính mình, liệu anh ta đã sai ở điểm gì, hay là mọi thứ thực sự có vấn đề ?
Còn Takashi lại đang gọi điện cho Shinji, lúc này thì Shinji mới dám nói hết tất cả…
“Chuyện là ở công ty, sau khi vay xong tiền từ ngân hàng của Hotaru, toàn bộ số tiền đó em dùng để bồi thường thiệt hai, cứ nghĩ là sau đó em sẽ kinh doanh thật tốt để trả nợ, nào ngờ tình hình kinh doanh càng ngày càng xấu, thua lỗ liên tục, em phải đi vay mọi nơi để cố cầm cự, số lãi ít ỏi em cố gằng dùng để đóng thuế nhưng vẫn không thể, nợ chồng nợ, riêng khoản 500 triệu là khoản em tự ôm để tránh nợ đọng, tập đoàn cũng có tình hình kinh doanh ảm đạm vì cổ phiếu lao dốc, nghe đâu…”
“Sao cơ, chẳng phải số nợ của cậu đã lên tới gần tỷ Yen rồi đúng không ?”
“Không giấu gì anh, em nghe đồn còn có người đang có ý định rút ruột tập đoàn, vì các công ty con gánh nợ thuế liên tục cho tập đoàn, công ty em là nặng nhất, vật nên hầu như 2/3 cổ đông tập đoàn đang tính rút vốn, quay lưng lại với tập đoàn ạ, bây giờ gần như là em cảm thấy mình như đi đến đường cùng rồi…”
“Cậu bình tĩnh đi, thế cậu đã nói cho Haruka biết chưa…”
“Haruka-neesan ạ, em chưa dám nói, em không muốn chị ấy lo cho em thêm nữa…”
“Đằng nào thì chuyện cũng sẽ đến tai cô ấy thôi, bây giờ thì tôi đang làm nhà nên cũng hết tiền rồi, chi bằng bây giờ tôi cũng chi ra một khoản, nuôi cậu một miệng ăn, mẹ cậu và con bé cũng chẳng biết làm gì được nên nhờ tôi, cho cậu ăn uống đầy đủ, họ thấy cậu đi làm gầy rộc ra mà sót…”
“Không được đâu anh ạ, em cũng không muốn làm phiền anh như thế, em cũng biết là anh không định để cho mẹ em và em gái em vất vả để nuôi em, nhưng mà em cũng có tự trọng của mình…”
“Thế thì cố kiếm tiền mà trả nợ đi Shinji, đừng để mọi người lo lắng nữa…”
“Vâng, em hiểu rồi ạ” – Shinji cũng cảm thấy mình được an nủi đôi chút…
Ngày hôm sau, khi phiên tòa kết thúc, Kuriko và quý bà Kojima có chạm mặt Haruka ở lối ra phòng xử…
“Haruka, cô thông minh và lý trí thật đấy, hẹn gặp cô tại phiên tòa cuối cùng” – Quý bà Kojima nói…
Trên chiếc xe Lexus sang trọng của quý bà Kojima, Kuriko nói với bà Hotaru sau phiên tòa…
“Hotaru-san, bà chấp nhận cho Shinji dãn nợ sao, đó là bỏ phí cơ hội tống cậu ta vô tù đó…”
“Mục đích cuối cùng của tôi không phải là đưa cậu ta vô tù, mà là tán gia bại sản, cô quá nôn nóng chiến thắng Haruka-chan à, cô ta đâu phải loại người dễ thua thế đâu, trừ phi là cô ta mất tập trung…”
“Ý bà là sao cơ ?” – Kuriko thắc mắc…
“Hùng biện giống như là kiếm thuật vậy, cô sử dụng những lập luận chắc chắc, sắc bén của mình làm thanh kiếm, và chỉ có một bên thắng, một bên thua. Nhưng đàm phán thì khác, nó là cái khiên phòng thủ tương đối chắc chắn, đảm bảo được lợi ích và tránh xung đột, cách đạt được mục đích tốn ít công nhất…”
“Tôi không hiểu sao chúng ta lại thỏa thuận với Haruka qua tờ giấy đó, chúng ta biết cô ta là kiểu người sẵn sàng đạt được mục đích tới cùng, nhưng mà bà cũng nên nghĩ rằng cô ta dễ lật lọng lắm, nếu như chúng ta không thu được cái gì thì sao nhỉ…”
“Haruka-chan cũng là chủ nợ của Shinji, cứ chờ đi, có kịch hay để xem mà…”
Trong khi vụ kiện Shinji chưa ngã ngũ, đã có nhiều đồn đoán khác nhau về số phận của công ty MAE Ltd, chắc chắn là phá sản rồi, nợ nhiều thế còn gì…
“Một công ty xây dựng nhỏ như thế này, nếu không trải qua cơn bão này, nó khó có thể phát triển tiếp được, em tính thế nào với Shinji-kun, Haruka ?
“Em không muốn nói là phó mặc, nhưng thực sự thì cũng thể chẳng làm gì hơn, số nợ thực sự cũng không phải 500 triệu nữa, mà là 925 triệu Yen, riêng nó đã nợ gia đình chúng ta 242 triệu yen…”
“Nhiều vậy sao, còn các các cách khác thì sao, em thử rồi chứ ?”
“Vô vọng thôi Takashi…” – Haruka trả lời, cô nhìn ra cửa sổ, nhìn xa xăm…