“Với số lượng hiện tại thì có tổng cộng 15 người sẽ sang Anh Quốc, anh sẽ thuê máy bay riêng, nhưng với điều kiện mọi người đều có visa Schengen và thị thực Anh Quốc thì mọi thứ đều ổn”
“Ngoại trừ Cecilia có hộ chiếu Anh Quốc ra thì đoàn chúng ta cần phải làm thủ tục khá nhiều đấy, ít nhất là cũng mất một tuần, về vấn đề này thì nếu tiện anh có thể làm luôn trong khi em và Eri-chan còn đang giải quyết chuyện nội bộ tập đoàn, còn các việc khác giao cho Kazuha lo cũng được… - Chifuyu-san nói.
“Thế được rồi, để tôi liên lạc với gia đình mình ở Frankfurt bay sang Rhodes trong vòng hơn tuần nữa, nhưng có việc này cần phải lưu ý, chưa nói đến nơi lưu trú, chúng ta cần tạo điều kiện cho mọi người có thế đi du lịch tự do trên đảo, trong đó là phương tiện, chúng tôi sẽ giúp mọi người trước, vì dù sao đã đến đấy thì ít nhất nên đi du lịch cùng nhau, thế đỡ mất công đi lại nhiều, với lại tôi và Erika vẫn còn đi tuần trăng mật ở đảo Crete và Santorini nữa, nên mọi người đừng lo…” – Jurgen góp ý.
“Thế cũng được, vấn đề duy nhất chỉ là tiền thôi, tập đoàn vẫn hoạt động bất kể chúng ta đi đâu, vì thế nếu cần tôi sẽ ra chỉ thị từ xa, còn nếu đã đặt chân lên máy bay rồi thì cứ vui chơi hết mình cho đỡ phí thời gian ở Hy Lạp đi nhé…” – Chủ tịch Hiroshi nói…
“Cậu có vẻ thích quẩy hết mình nhỉ, thế những người không đi được thì như thế nào đây, ví dụ như Hotaru-chan chẳng hạn, tại vì dù sao cô ta cũng bay hạng thương gia sang đây mà…” – Zentaro-san nói.
“Em sẽ bố trí sau, anh nên bảo Reine-san tham gia nữa nhé, em mong được gặp chị ấy ở Rhodes, với cả dịp này cũng là để tiện làm ăn, kí hợp đồng với đối tác, nên em muốn bố trí êm đẹp nhất có thể, kể cả có cần thuê nguyên một khách sạn nữa ở Rhodes cũng được, chứ không chỉ là cái Resort ven biển mà ta đã đặt tiệc cưới, tại vì sau cùng đối với bọn em, tiền không phải vấn đề…”
“Hàn huyên thế đủ rồi, nâng ly chứ nhỉ mọi người… - Zentaro-san nói thêm…
“Cạn ly” - Tất cả mọi người đồng thanh…
Trước 1 giờ, khi đó, ở nhà Takashi, Naomi nảy ra ý kiến…
“Chúng ta đi ăn ở đâu đi, đằng nào cũng có Hanami-chan ở đây rồi…”
“Cũng phải, thế theo em chúng ta nên ăn ở đâu, anh thì thế nào cũng được.” – Takashi nói.
“Onii-chan chẳng có chính kiến gì cả, nhưng mà ăn Teppanyaki thì tốn kém quá nên…”
“Sushi có được không, đằng nào ngoài kia người ta làm cũng khác ở nhà…” – Haruka gợi ý
“Cũng được, anh chỉ cần bát mỳ Ramen cộng thêm mấy miến Tempura lên là đủ, không thì ăn Yakisoba cũng được, anh là người đơn giản…” – Takashi nói
“Mấy thứ anh ăn cửa hàng tiện lợi bán đầy huống hồ là tự làm tại nhà, với cả tầm này em sợ nấu cơm không kịp, thôi thì tìm tạm hàng nào đó ăn vậy…” – Hanami nói.
“Có được không Hanami, anh tưởng em sẽ phản đối vì sợ cánh Paparazzi bám theo chứ…”
“Không sao đâu, chẳng còn mấy ai làm Paparazzi nữa, bây giờ thì chỉ còn Konkatsu thôi…’
“Săn chồng á, nghe lạ ghê, anh thường chỉ nghe đến việc tán gái chứ nghe khái niệm này hơi lạ ?”
“Anh nên lên mạng tìm hiểu, có lẽ do ở bên nước ngoài lâu quá rồi nên bây giờ về nước thì mọi thứ như mới tinh, có nhiều trending trong nước anh phải tìm hiểu đó, Takashi” – Hanami nói.
“Em đói rồi Onii-chan, thế có đi không đây ?” – Naomi giục…
Trời đã dần chuyển về khuya, sau khi đón Zentaro-san về nhà, Takashi thay đồ, tự pha cho mình một cốc sữa nóng, ngồi ở nghế sofa nghe nhạc nhẹ, chuẩn bị lên giường đi ngủ,…
“Haruka, giờ này em chưa ngủ sao ?” – Haruka đi từ cầu thang xuống…
“Takashi, anh ngủ sớm đi, thức đêm nhiều không tốt đâu”
“Cảm ơn em, mà tình hình là mấy hôm nữa bay đi Anh Quốc đó, em đã chuẩn bị gì chưa…”
“Em chưa, chắc em sẽ chuẩn bị từ bây giờ, anh cũng nhớ chuẩn bị nhé…”
“Ừm, với cả anh có chuyện muốn hỏi…” – Takashi hỏi, Haruka quay ra…
“Em và Hanami có chuyện gì vơi nhau vậy, anh thấy hai người có vẻ hơi thờ ơ nhau thì phải…”
“Không có chuyện gì đâu, em mặc chiếc váy ngủ hai dây này có đẹp không ?”
“Đẹp mà, với cả anh muốn hỏi…” – Takashi chưa nói xong, Haruka ngắt lời.
“Không cần thiết lắm đâu, mai chúng ta nói chuyện sau…”
Takashi thấy có vẻ Haruka đang lảng tránh chuyện này, nhưng anh cũng không muốn hỏi lại nữa, hai người lên giường và chìm vào giấc ngủ… cô nằm vào lòng anh, thừa hiểu được cảm giác bất an của anh về tương lai, đôi mắt của Takashi vẫn mở, chứa đầy lo âu…
“Haru, hứa với anh, cho dù thế nào, em cũng sẽ mãi mãi ở bên anh, có được không…”
Haru ngẩng dậy, cô đặt tay lên gò má anh, nhìn vào khuôn mặt anh, cô nói…
“Em sẽ chỉ dám hứa những việc mà em làm được, nhưng em thề với anh là em sẽ mãi mãi yêu anh dù bất cứ giá nào, và nếu ta có chia xa, em cũng sẽ tìm về bên anh”
Cô hôn lên trán anh, rồi lại chìm vào giấc ngủ, nhưng Takashi thì vẫn không an tâm…
“Mọi thứ, mong manh đến vậy sao” – Takashi nghĩ.
Buổi sáng ra, khi Takashi mở mắt thì Haruka vẫn đang mơ ngủ… anh định rời khỏi giường thì cô ôm anh.
“Hôm nay là ngày nghỉ mà Taka, cưng ngủ nướng cùng em đi, anh muốn gì em cũng chịu”
“Được rồi, được rồi mà, thế đằng nào anh cũng phải chiều người mình yêu chút nhỉ…”
Haruka áp ngực cô vào mặt Takashi, cô nói thêm…
“Em biết anh suy nghĩ chuyện hôm qua đến khó ngủ mà, thế em hứa rằng em sẽ ở bên anh mãi mãi kể từ lúc này được không, anh còn chưa cầu hôn em đâu đó…”
“Ừm, anh biết rồi mà, đến thời điểm thích hợp anh sẽ làm...”
Sau mấy bài tâm lý chiến của Haruka, cô biết trái tim của Takashi mềm yếu tới không tưởng…
“Chàng trai yếu đuối của em, xin lỗi anh nhé” – Cô tự nhủ…
Naomi, Cecilia và Hanami vẫn đang nhắn tin cho nhau trên Line…
“Haruka và Takashi ngủ chung với nhau sao, sao cậu lại có thể thất thế nhanh như vậy, yêu Takashi tới 9 năm mà chưa ngủ cùng anh ấy lần nào, đúng thiệt là thất bại mà” – Cecilia ngạc nhiên
“Khoan bi quan tới thế, thế cậu không có kế hoạch tấn công thay thế hay sao…”
“Có, và mình muốn nó phải thật lãng mạn, nhưng mình cũng không nghĩ Haruka lại có thể đi trước mình tới ba bước, mình cũng phải sớm hành động thôi…” – Hanami trả lời…
“Nhưng mà chuyện này bọn mình không thể xen vào, đó là chuyện mà cậu và Haruka-san phải tự giải quyết, cậu có thể rủ Takashi đi tham gia show của cậu cũng được…” – Cecilia gợi ý.
“Cậu không biết là hồi trước Hanami đi tour toàn Nhật Bản, Takashi phải mất công đi theo tẩm bổ cho cậu ấy, bây giờ cách đấy cũ rồi, chúng mình phải tìm cách khác…” – Naomi nói.
“Thế bây giờ thì dùng cách nào ?”