“Xin lỗi, cho tôi gửi đồ đến cho anh Takashi Sumimoto ạ” – Từ chuông cửa vọng ra
“Anh cứ mở cuốn sổ ra, em sẽ ra lấy đồ cho anh, Takashi-san” – Hanami nói.
Bên trong cuốn sổ là cặp vé du thuyền đi Okinawa, một bức ảnh đã cũ, Hanami và Naomi vừa mang bức tranh được bọc cẩn thận gửi bằng chuyển phát nhanh vào trong nhà…
“Onii-chan, đây là một bức tranh đặt vẽ, em mạn phép bóc nó ra nhé…”
Họ bóc lớp lót ra, để lộ một bức tranh, giống y hệt với bức ảnh trong cuốn sổ anh đang cầm trên tay…
“Em định đặt vẽ nó, để dành cho dịp sinh nhật anh, nhưng đến bây giờ, họ mới làm xong” – Haruka nói.
Bức ảnh mà anh đang cầm trên tay chụp thời điểm mà Takashi và Haruka còn đang là học sinh cao trung và đang hẹn hò, hôm đó là dịp lễ hội mùa thu…
“Hoài niệm ghê đó, Toumai-kun”
“Phải ha, Mako, bức hình này do anh chụp trong lúc họ đang chơi chung cùng với nhau mà, dịp đó đáng nhớ thật đó, mà phải ha, mấy nữa lại đi chơi nhóm kiểu đó đi, nhưng mà chỉ hai cặp là bọn mình với Takashi-kun thôi, có được không”
“Chưa biết thế nào mà, cứ bình tĩnh đi Toumai…” – Takashi nói.
Takashi lại quay ra chỗ Haruka, anh bước lại gần và hôn cô, trước sự ngỡ ngàng của mọi người…
“Cảm ơn em, người anh yêu, anh yêu em từ sâu trong con tim mình…”
Độ xấu hổ của Haruka đạt cực đại, Zentaro-san nói…
“Phải thế chứ, mày giỏi đấy, con trai của bố, bố tự hào về mày…”
“Không cần thiết phải xúc động như thế đâu bố ạ” – Naomi-chan nói thêm
“Ara ara, đáng ghét ghê đấy…” – Cecilia thốt lên…
Trong lúc này Toumai và Makoto cũng nhìn nhau đôi chút và cũng hôn nhau, còn Hanami thì cúi gằm mặt, tỏ vẻ tức giận và không phục, cô nghĩ…
“Tại sao chứ, công sức của mình đổ sông đổ bể hết rồi sao ?”
Ngày hôm đó khép lại êm đềm, sau bữa tối, có cuộc gọi từ chủ tịch Hiroshi đến Zentaro-san…
“Sáng ngày kia chúng ta sẽ lên đường đi Anh Quốc, ngoài gia đình anh ra thì em muốn mời cả cô ca sĩ là bạn thân của Cecilia và Naomi-chan nhà anh, hi vọng mọi người không phiền và có mặt đầy đủ”
“Cảm ơn nhé, Hiro-kun, hẹn đến hôm đó nhé, anh sẽ chuẩn bị đầy đủ, cứ yên tâm”
Sau đó, ông phổ biến lại cho cả nhà mình nghe, tất cả khá là hào hứng rằng chuyến du lịch tiếp theo sẽ cực nhiều điều có thể làm…
Ngày hôm sau, Haruka tới tòa án quận Minato, Tokyo, ở đây đã có cuộc chạm trán nhỏ giữa hai luật sư…
“Lâu rồi không gặp lại, Kuriko” – Haruka nói
“Ái chà, Luật sư nhà Kaneki khét tiếng đây mà, hôm nay đến đây làm gì thế ?”
“Làm việc, còn cô ?”
“Tôi cũng là luật sư, đã gần 9 năm chúng ta không gặp, phải không…”
“Cô muốn giải quyết ân oán ở đây sao, chờ phiên tòa kế tiếp đi…”
“Tôi biết cô là một con người không từ thủ đoạn mà, còn gì xa lạ nữa, cơ mà ân oán năm xưa là chuyện cũ rồi, tôi sẽ không nhắc lại nữa, nhưng tôi sẽ không cho cô cơ hội thắng vụ kiện tập đoàn của gia đình cô đâu, tôi muốn nó phải xụp đổ, để những con nợ như tôi, Mitsuo Toshi, hay như bạn trai cô, Takashi Sumimoto, sẽ không phải làm tôi tớ của ai trong gia đình nhà cô” – Kuriko mỉa mai
Có lẽ cái đích cuối cùng của cô ta không đơn giản như thế, cô ta bỏ đi, Haruka cũng vẫn tỏ ra không quan tâm, bởi vì vụ dotcom 20 năm trước, cũng như đấu thầu khu đất rộng lớn ở ngoại ô Tokyo thời điểm bấy giờ là do bố cô và vợ trước của ông ta, Hotaru gây ra, tuy nhiên, mẹ cô cũng là một trong những người nhúng chàm trong sự kiện này vì đã tự ý bỏ vốn đầu tư, thuê nhà thầu, để rồi, một vụ hỗn loạn, cũng như kiện tụng mệt mỏi kéo dài…
Trong khi đó, Takashi thì đang làm việc, anh thấy một bản danh sách dài những nạn nhân trong vụ dotcom, hầu hết là những doanh nhân, sau vụ việc đó, họ đã mất hết tất cả, nhiều người trắng tay, gia đình Takashi cũng nằm trong danh sách đó mặc dù bố anh, Zentaro-san không hề tham gia thương trường…
“Bố, con muốn nói chuyện với bố”
“Thôi được, con muốn nói chuyện gì…”
“Về vụ dotcom, khoản nợ đó ạ, con nghĩ đợt đó thực sự con cũng khủng hoàng, không chỉ riêng bố mẹ, cũng vì lẽ đó mà nhà ta ở Osaka cũng bị bán đi, phải không ạ”
“Bố biết mày cũng lo lắng cho bố, căn nhà này may mắn là sau vụ dotcom, nhà ta vẫn giữ được, thời điểm đó bố bế tắc đến mức còn đề nghị mẹ ly hôn, thế là mẹ tát bố một phát vì tội hồ đồ, nghĩ lại bố cũng ngốc thật, may nhờ mẹ giúp bố vay tiền, gây dựng lại quỹ tín thác, bố mới có thể trả hết nợ, nhưng vụ dotcom thì chưa, nhưng sau cái chết của bố mẹ Haruka, người đứng ra gạch sổ nợ là Hiroshi, nhờ anh ta bố mới thoát khỏi số nợ chồng chất đó…”
“Con không hiểu, thế người thu số nợ đó là Hotaru Kojima, mà tại sao pháp nhân kế tiếp lại không phải Haruka ?”
“Tại vì như mày đã biết, con bé thậm chí còn không phải là con ruột, mà là con riêng của vợ hai, thế nên nếu không phải do di chúc, thì con bé đã không được thừa kế, còn chưa nói Hiroshi, bao nhiêu công sức của cậu ta còn không được cho con thừa kế hay mình nắm giữ đồng nào, tất cả là để giúp gạch sổ vụ dotcom đó, việc cậu ấy nhúng tay vào không có nghĩa là cậu ta là người trong cuộc, nhưng ít nhất cũng xoa dịu mâu thuẫn giữa dòng họ Kaneki và những người khác trên thương trường…”
“Tức là Haru-chan chỉ là nạn nhân của chính những gì trước kia bố mẹ cô ấy gây ra thôi”
“Ừm, từng có nghi vấn vụ tai nạn của gia đình Kaneki là được dàn dựng nhằm ám sát cả nhà họ, nhưng theo điều tra đúng chỉ là tai nạn thật, vì vị trí họ bị đâm là đường sắt, với cả tất cả những người liên quan đến vụ dotcom đều tổ chức vây hãm trụ sở tập đoàn ngày hôm đó, tất cả, thế nên không ai có trong danh sách khả nghi cả ?”
Điều tra đi vào ngõ cụt, hay điều này liên quan đến một bí mật khác trong vụ ly hôn của bố Haruka và Hotaru-san ?
Đến chiều, trong khi đi ra phố, Takashi va vào một cô gái bên đường…
“Xin lỗi, lỗi của tôi, tôi bất cẩn quá”
“Không sao đâu, với cả, cậu là ?”
“Vâng, tôi là Takashi Sumimoto, Kiến trúc sư, còn cô”
“Tôi là Kuriko Demura, tôi là luật sư, rất vui được gặp anh”
“Khoan đã, hình như trước đó chúng ta đã gặp nhau thì phải…”
“Chắc là cậu không nhớ, chúng ta học cùng trường cao trung Mutsuki, tôi là lớp trưởng lớp B, kiêm chủ tịch hội học sinh, tôi chơi chung với lớp trưởng lớp A là Makoto Asugawa…”
“À vâng, hồi đấy tôi mới chuyển vào nên không nhớ gì, xin thứ lỗi”
“Không sao, không sao cả”
Haruka vào trong phòng của Takashi, cô để quên tập hồ sơ cá nhân trong ngăn kéo của Takashi, bên cạnh một đống rắc rối toàn bản vẽ công trình khổ lớn, sau khi tìm thấy tập hồ sơ, cô nhìn thấy chiếc áo sơ mi của Takashi để ngay trên giường, cô cầm chiếc áo lên treo lên móc, cô nghĩ…
“Takashi chẳng chỉnh chu gì cả, chán ghê”
Nhưng lại có một hành động vô thức của Haruka, cô đưa chiếc áo của Takashi lên mũi, ngửi một hồi lâu, như kiểu mê mệt cái mùi cơ thể của anh ấy vậy, cảm giác mùi hương của Haruka với chiếc áo của Takashi như mùi vải cháy xém, nhưng cũng có lúc giống với mùi trong siêu thị, và tất nhiên, mùi “Đàn ông”.
“Onee-chan, em không nghĩ chị có sở thích biến thái như vậy đâu ?”
“Naomi, có chuyện gì thế, chị đang tìm tập hồ sơ để quên trong ngăn kéo”
“Không có gì đâu ạ, em chuẩn bị ra ngoài nên kiểm tra xem có ai ở nhà để em còn khóa cửa thôi”
“Thế thì chị quay lại văn phòng luật sư bây giờ đây, trưa nay em có ở nhà ăn cơm không, không thì để chị về nhà nấu cơm cho Takashi, anh ấy đằng nào cũng về ăn trưa…”
“Vâng, thế em nhờ chị vậy ạ, trưa nay em không ở nhà, vậy nên làm phiền anh chị chút ạ”
“Ừm, thế đi cẩn thận nhé”.