“Hôm nay trót chuẩn bị mấy món ăn đặc biệt cho bố mà bố không ăn ở nhà, tiếc thật đó” – Naomi nói.
“Biết làm sao được, với cả hôm nay cái cô tiểu thư tên Cecilia đến nhà chúng ta, là em họ của Haru-chan sao ?” – Takashi thắc mắc, còn Haruka thì gật đầu…
“Bọn em cũng chưa biết nhiều về nhau lắm, mong anh thông cảm…” – Naomi nói.
“Với cả, Haru-chan, em nên chơi thân với Hanami đó, anh thấy hai người rất hợp nhau, với cả có khi em lại giúp được Naomi-chan và cô ấy có bạn trai thì tốt biết mấy…”
“Takashi là đồ ngốc” – Haruka nói, Takashi chỉ biết cười trừ…
“Onii-chan đáng ghét ghê đó…” – Naomi cười…
“Haru, chốc nữa chúng ta đi dạo buổi tối có được không” – Takashi nói, Haruka đồng ý.
Sau bữa tối, Takashi và Haruka cùng đi dạo, họ đang ngồi cùng trong ghế đá công viên, Haruka cứ im lặng một hồi lâu…
“Haruka, em đang suy nghĩ điều gì đó” – Takashi hỏi, nhưng cô vẫn cứ im lặng…
“Vậy, anh đi mua thứ gì cho em nhé…” – Takashi nói, nhưng Haruka nắm tay anh lại.
“Anh không cần đi đâu hết, cứ ở đây bên cạnh em thôi” – Haruka nói…
“Được mà, được mà, anh ở lại” – Takashi nói, Haruka cứ nhìn anh một hồi lâu rồi quay ra chỗ khác…
“Anh biết điều em cần là gì rồi, đi theo anh được không” – Takashi nói, Haruka đứng dậy…
“Đi đâu ?” – Haruka hỏi, Takashi kéo tay cô đi đến chỗ đài phun nước gần đó…
Đến chỗ đài phun nước, Takashi nắm lấy hai bên bả vai Haruka, nhìn thẳng vào cô…
“Anh, anh…” – Takashi có vẻ mất tự tin, còn Haruka thì nhìn anh một cách khó hiểu…
Haruka đặt tay lên ngực anh, cô nói…
“Anh muốn hiểu hết mọi thứ về em có phải không, em biết mà” – Haruka nói.
“Anh yêu em, Haruka” – Takashi nói xong, Haruka và Takashi hôn nhau lần nữa…
Trong khi đó, Naomi, Cecilia và Hanami đang nhắn tin với nhau trên Line…
“Mình có ý này, hay là troll Haruka và Takashi một chút đi, sẽ vui đó”
“Như vậy có ổn không”
“Yên tâm, cái người ta chú ý không phải là cái ngực khủng, mà là khuôn mặt trẻ con, tại vì ham vếu to là chuyện xưa như trái đất rồi, biến Takashi thành Lolicon có khi vui đấy hehe…”
“Nhưng mà chị ấy biết được thì sao, chắc chắn là chúng ta kiểu gì cũng bị lộ…”
“Với cả như thế này, kích cỡ ngực của Haruka-san cũng không phải dạng vừa đâu, chẳng qua là những chiếc áo mà chị ta mặc được chọn lựa cẩn thận để tránh bị gây chú ý với nam giới thôi…”
“Oái, sao cậu biết vậy, tài ghê đó Hanami…”
“Hai người không tinh ý thôi, nào, thế tiến hành thôi nhỉ…”
Sáng hôm sau, Shinji, Zentaro-san và Hanami đi đến showroom để mua oto, Hanami đã thử đủ các xe nhưng vẫn chưa ưng ý loại xe nào, còn Zentaro-san thì đặt tùy chọn và thử có duy nhất chiếc xe mà ông ấy đã bàn bạc với Shinji từ trước…
“Zentaro-sama, cháu nghĩ ngài có thể cân nhắc chiếc Land Rover như của bố cháu, cháu nhớ hồi cháu còn bé bố cháu lái một chiếc G-class và một chiếc Jeep, nói chung là lúc đấy bố ngầu lắm, chẳng như bây giờ lúc nào cũng cắm mặt vào bàn làm việc kể cả lúc ở nhà…”
“Thể còn Chifuyu-san, cậu thấy mẹ cậu như thế nào ?
“Mẹ cháu ư, mẹ cháu thì kiểm soát hết tất cả mọi thứ trong gia đình, bình thường đi làm mẹ sẽ làm phụ tá cho bố, nhưng lúc ở nhà thì quyền hành của mẹ là lớn nhất, chẳng ai dám chống lại”
“Điển hình của một gia đình hạnh phúc đó nhỉ…”
“Mồ, ngài phải hiểu là bây giờ ở nhà, nếu không đến công ty làm việc thì phải làm việc nhà, xong xuôi mới được làm gì thì làm, với cả ông già cũng biết công ti cháu đang nợ nên cho tiền trả nợ, bắt là bao giờ thu lợi nhuận thì lấy hoa hồng trả dần, thế cũng được nhưng cháu cứ thấy không phải thế nào ấy”
“Nói thế thôi, đi xem Hanami thế nào đã, mấy hôm nữa đi nhận xe thì cậu đi ăn tối cùng gia đình nhà ta nhé, không được từ chối đâu đó…” – Zentaro-san nói.
“Vâng thưa ngài, cháu cảm ơn ạ” – Shinji nói.
Touka-san gọi điện cho chủ tịch Hiroshi và Chifuyu-san…
“Ngày mai em mời anh chị đi ăn tối cùng gia đình em, hai người có bận không vậy…”
“Mai nhà chị rảnh, với cả mời Zentaro-san đi cùng nhé, lâu chúng ta chưa ăn tối với anh ấy”
“Được chứ, thế tối mai hẹn nhau lúc 6h chiều ở khu Azabu-Juuban nhé…”
“Vâng, mong hai Senpai đến đúng giờ…”
Trong khi đó, vẫn ở Showroom…
“Hanami-chan, thế cuối cùng cháu muốn mua chiếc xe nào đây…”
“Cháu chưa ưng bất kì chiếc xe nào ở đây cả, chán quá”
“Con gái thiệt là phức tạp, phải không Shinji” – Zentaro-san nói…
Có cuộc gọi đến Zentaro-san…
“Anh à, Touka-chan rủ gia đình em và anh ăn tối chung, hi vọng không phiền”
“Được thôi, thế bao giờ thì đi…”
“Tối mai ạ, mong anh đến đúng giờ”
“Cảm ơn nhé, mai gặp lại” – Zentaro-san cúp máy
Quay trở lại, Zentaro-san nói…
“Thôi, đến giờ về rồi, nếu cháu không ưng, mai chúng ta đi chỗ khác xem xe, vậy nhé, Hanami”
“Zentaro-sama, cháu có việc phải về trước, cháu xin phép ạ” – Shinji nói…
“Nhớ về cẩn thận, mai gặp lại…”