“Du thuyền có khác, chi phí duy trì hàng tháng tốn kém ghê, cho thuê còn không kiếm được lãi…”
“Chấp nhận thôi, với cả tôi thấy ngài và tôi có cùng chúng sở thích sưu tầm ô tô, tại sao chúng ta không cho thuê oto như du thuyền hay chuyên cơ nhỉ, sẽ sinh lãi đó…” – Jurgen nói thêm
“Ý hay, có lẽ là tôi nên thu tiền của tất cả mọi người tiền thuê xe Rolls-Royce của tôi, sẽ đỡ các khoản xăng xe hàng tháng và bảo trì, tất nhiên là không lấy lãi…” – Chủ tịch Hiroshi bông đùa…
“Chú cứ đùa thôi, nhưng mà mong tất cả mọi người tham gia đám cưới của cháu và Jurgen đông đủ, Kazuha-chan, cô mời cả mẹ của cô tham gia nữa nhé, họ cũng rất đáng gặp mặt…” – Eri nói thêm.
“Cảm ơn ý tốt của tiểu thư…” – Kazuha nói.
Trong lúc đó, Haruka và Takashi về phòng riêng của anh…
“Anh muốn uống chút café không, để em pha ?”
“Ừm, cảm ơn em, Haruka”
“Mà Cecilia nói Eri và bạn trai người Đức của cô ấy quyết định kết hôn đó, Takashi”
“Vậy sao, với cả suýt quên, anh muốn đưa em một thứ…”
Takashi lấy ra một chiếc vòng tay, đưa cho Haruka…
“Thứ này vốn là món quả của bà dành cho anh trước khi mất, bà muốn em đeo nó, bà nói là dành tặng cho cháu dâu tương lai, nhưng mà anh cũng không quan tâm lắm, anh nghĩ là nên tặng nó cho em”
“Bà anh lo xa ghê đó, tại sao lại phải lo cho cháu dâu tương lai làm gì chứ, khó hiểu ghê ?”
“Em không hiểu ý bà rồi, với cả anh sẽ chỉ trao nó cho người mà anh yêu và tin tưởng nhất thôi, Haru-chan – Takashi nói…
“Nó đẹp lắm, Takashi ạ, em cảm ơn lòng tốt của bà anh.” – Haruka nói…
“Với cả từ nay đây là nhà của chúng ta, em có thể qua đây bất cứ lúc nào tùy thích…”
“Cảm ơn anh, Takashi” – Haruka nói.
Trong lúc này, Zentaro-san đang ở nhà đọc sách, bỗng có tiếng chuông cửa…
“Nao-chan, khách đến nhà kìa, con mở cửa hộ bố được không…”
“Vâng ạ”
Naomi ra mở cửa thì thấy chủ tịch Hiroshi đứng ngoài cửa nhà, ông hỏi…
“Zentaro-san có nhà không, ta muốn gặp ông ấy…”
“Bố cháu có nhà, mời ngài vào…”
Khi nhìn thấy chủ tịch Hiroshi, Zentaro-san bất ngờ, nhưng rồi nói…
“Cậu đến đây siết nợ nhà tôi có phải không, Hiro-kun”
“Vâng, đã lâu không gặp, Zentaro-senpai…”
“Anh trở về từ Mỹ bất ngờ quá, làm chúng em không kịp chuẩn bị”
“Cần gì phải thủ tục rườm rà như vậy, tôi về nước là về thăm mọi người mà, ô kià”
Shinji từ trong phòng đi ra và…
“Chào ngài, Zentaro-sama, ôi trời, sao bố lại đến đây, với cả con không về nhà đâu” – Shinji nói…
“Mày cứng đầu quá đó, Shin, mày không về thì bố sẽ gọi quản gia trói mày lại, đưa mày về, bố thiếu gì cách để đưa mày về, với cả mày có cần thiết phải chuyển ngược tiền tiêu bố gửi mày không, con trai…”
“Bố, con lớn rồi, con muốn tự đứng lên bằng sức của mình, kể cả mẹ có đến tận đây xách tai con về con cũng không về đâu, con không thích cuộc sống nhạt nhẽo của giới siêu giàu…”
“Tùy sự lựa chọn của mày thôi, nhưng hôm nay thì mày yên tâm, kiểu gì bố cũng đưa mày về”
“Con trai cậu có chí tiến thủ ra phết, thế là tốt đấy, nhưng có vẻ cậu không thích như thế thì phải”
“Bọn em sinh thằng con này ra chỉ để nối dõi tông đường thôi mà, chỉ dựa vào các chị nó thì không đủ lãnh đạo công ty, nhưng nó không hứng thú thì em cũng chẳng biết làm sao được, vì không thể ép buộc như thế, nhưng mà nghĩ lại nếu không có em thì nó phải tự thân vận động, không thể thả như thế được”
“Con nói rồi mà, con không muốn về…”
“Lái xe, ông quản gia, phiền hai người trói thằng con tôi lại, đặt nó vào trong cốp xe hộ tôi…”
“Bố mang con về nhà con lại bỏ đi đấy, con không muốn ở nhà đâu…’
“Đừng có chống chế, bố về phải đánh cho mày một trận tội bỏ ra ngoài…”
Shinji bị bỏ vào cốp xe, còn Zentaro-san và chủ tịch Hiroshi còn nói chuyện với nhau một lúc.
“Nhân tiện, hôm nay bọn em mới từ Hawaii về, mong anh qua nhà em dùng bữa tối, hôm nay đầu bếp sẽ nấu các món theo kiểu Hawaii…
“Được thôi, cũng lâu không được ăn tối với gia đình nhà cậu, cảm ơn ý tốt của cậu…”
“Senpai quá khen rồi, mời anh…” – chủ tịch Hiroshi nói.
“Bố đi ra ngoài với Hiroshi-san, hai đứa ở nhà nấu cơm tối ăn trước nhé, không cần chờ bố về đâu…”
“Vâng, bố đi cẩn thận ạ…”
Xe chở chủ tịch Hiroshi và Zentaro-san tới nhà của chủ tịch Hiroshi, khi chiếc xe đỗ ở trước cửa dinh thự, tài xế và quản gia mở cửa cho họ ra ngoài, Zentaro-san nói với chủ tịch…
“Cơ ngơi của cậu có vẻ xa xỉ đấy, tôi lại kì vọng nó phải sang trọng kiểu quý tộc Anh như lối sống của cậu đó”
“Anh quá khen rồi, giàu có nằm ở sự thực dụng chứ không phải bề ngoài sơn son thiếp vàng, như anh nói, nhưng thực tế nó chỉ là nguyên vật liệu tốt nhất chứ không phải vàng bạc gì đâu anh…”
“Cậu cũng có con mắt thẩm mĩ tốt đấy, với lại hình như vợ cậu cũng về nước rồi thì phải…”
“Chào anh, Zentaro-senpai, em không biết là anh đến, thứ lỗi cho em…” – Phu nhân Chifuyu nói…
“Phải rồi, mời anh vào dùng bữa tối với bọn em, em quên mất, mọi hôm thì nhà em có cháu của em và chồng ngoại quốc chưa cưới của nó ở chung, hôm nay chúng nó đi ăn tối với các bạn, vậy nên…”
“Với cả hai cô cậu nhét thằng con trai mình trong cốp xe hơi lâu rồi đấy, cho nó ra đi” – Zentaro-san nói.
Phu nhân Chifuyu ấn nút mở cốp, tháo băng dính miệng Shinji ra, cô nói
“Ara ara, Shin, mày phải biết mãi bố mày mới chịu xách mày về ăn cơm đó, liệu hồn mà cảm ơn, còn nếu không thì mẹ cho mày ăn no đòn” – Cô vừa nói vừa lấy kéo cắt dây trói…
“Zentaro-sama, giúp cháu với, cháu không muốn họ bắt cháu lại đâu…”
“Ta bàn giao cậu lại cho gia đình, ta hết trách nhiệm nhé” – Zentaro-san vừa dứt lời thì Cecilia nói…
“Onii-chan về rồi sao, lần này thì không có chuyện trốn ra ngoài nữa đâu nhé, mời cả nhà vào ăn cơm”
Trên bàn ăn có Zentaro-san, chủ tịch và phu nhân, Cecilia-chan và Shinji, họ đang ăn tối:
“Lần sau hai cô cậu mời tôi ăn không cần phải tốn kém như thế này đâu nhé, chỉ cần tiết kiệm là đủ, lòng tốt của hai người tôi ghi nhận nhưng mà không cần thiết phải chi nhiều như thế”
“Có mấy khi Senpai về nước đâu ạ, bọn em tiếp đãi chu đáo cũng là chuyện đương nhiên” – Chifuyu-san nói.
“Phải rồi, mấy hôm nữa anh sẽ mời cả vợ chồng Touka-chan qua nhà mình ăn tối chung với Zentaro-senpai”
“Cảm ơn lòng tốt của hai cô cậu, nhưng mà tôi không thể nhận mãi thế được” – Zentaro-san nói.
“Anh đừng nên khách sáo thế, bọn em xấu hổ lắm” – chủ tịch Hiroshi nói.