“Cậu ta thiếu gia thật,nhưng bạn bè hỏi thăm cũng phải trả lời một tiếng,vậy thì”
Takashi cầm điện thoại lên gọi điện cho Haruka,cô ấy cũng nhấc máy ở đầu dây bên kia,Iphone của Haruka rung lên,cô ấy đang đọc email trên Imac.
“Luật sư Haruka Kaneki xin nghe”
“Mình Takashi nè,cậu thế nào”
“Ra là cậu,có việc gì sao”
“À không,mình chỉ muốn hỏi thăm thôi”
“Không cần thiết đâu,cảm ơn” – Haruka đóng máy bất ngờ,Takashi tự nhủ:
“Công nhận cậu ta lạnh lùng thiệt”
Làm việc được một lúc,Takashi định ra ngoài thì trời đổ mưa bất ngờ,bực mình quay trở vào nhà lấy ô,miệng lẩm bẩm,tỏ ra khó chịu:
“Trời mưa,tuyệt thật…”
Lát sau trở về Takashi thấy có một email,là của chủ tịch Hiroshi,ông ấy hẹn anh ăn tối tại dinh thự của ông ta,anh nhận lời.Sáng hôm đó lại thấy chiếc Range Rover của ông ta đến đón Takashi,anh tự hỏi tại sao vị chủ tịch giàu có lại cho người đón mình bằng chính chiếc xe này.
Chiếc xe đó đưa Takashi đến dinh thự của ông chủ tịch ở ngoại ô Tokyo.Ở đó sau khi xuống xe anh được đưa tới trước mặt chủ tịch,đích than ông ta đưa cậu đi thăm nhà,dinh thự của chủ tịch rất lớn,nằm giữa một khu đất rất rộng,trong khu đất ấy như một rừng thông,xung quanh nhà được trồng bằng những loại hoa cỏ cận nhiệt,khung cảnh thật là thanh tịnh.
“Đằng sau cánh cửa là gì vậy,chủ tịch” – Takashi chỉ tay vào cánh cửa lớn đi xuống tầng hầm dinh thự.
“Cậu thực sự muốn biết đằng sau cánh cửa đó là gì không” – Chủ tịch đề nghị.
“Cửa thép gia cường,bảo mật 3 lớp,tôi thực sự tò mò là ông có đang giữ bảo vật quốc gia không”
“Không đâu,nhưng nếu muốn biết thì đi theo tôi”
Chủ tịch dẫn Takashi xuống tầng hầm dinh thự qua con đường bên trong,xuống dưới tầng hầm thì Takashi thấy:
“Đây là nơi tôi sử dụng để tiếp khách VIP trong nhà,cậu là trường hợp đầu tiên không phải VIP ở đây”
“Nếu VIP như vậy thì ông để mấy chiếc Rolls Royce ở phòng khách cũng được đấy ông già,nhà ông đã an toàn không khác gì showroom của Rolls Royce hay ngân hàng rồi”
“Có vẻ cậu không hiểu ý tôi cho lắm nhỉ,Takashi”
“Tôi không thể hiểu nổi giới thượng lưu các ông thì đúng hơn đó”
Chủ tịch là người hâm mộ của hãng xe Rolls Royce,dễ hiểu tại sao ông ta lại có tới 7 chiếc Rolls Royce trong garage của mình,những chiếc xe còn rất mới,bởi vì thi thoảng ông ta mới lấy chúng để đi,đồng thời chúng cũng được chăm sóc tỉ mỉ.Trong garage của ông ta được treo những bức tranh giá hàng trăm ngàn dollar,dàn âm thanh High-end,sofa da Nappa và bàn uống café…Ông ta thường lấy những chiếc xe này để đi chơi Golf với đối tác,vào dịp cuối tuần.
“Cậu thích những chiếc Rolls Royce đó không,tôi đề nghị cậu một công việc”
“Công việc gì vậy ông già,tôi muốn biết”
“Lái xe và chăm sóc những chiếc xe này giùm tôi,tôi thường xuyên đi công tác và không muốn nó phủ bụi,đằng nào cậu cũng biết những chiếc xe này thế nào,nên tôi sẽ trả cậu 7000 USD mỗi tháng”
“Cao hơn thu nhập của tôi mỗi tháng bằng nghề thiết kế,nhưng thôi,tôi theo đuổi kiến trúc vì đam mê chứ không phải đồng tiền,cảm ơn ông vì đã đề nghị nhưng tôi xin từ chối”
“Vậy tuỳ cậu,dù sao đó là quyết định của cậu mà…”
Tầm chiều,một chiếc Marserati mui trần từ cổng dinh thự đi vào,dừng lại giữa sân,người phục vụ ra mở cửa và Eri bước xuống,gặp cháu gái,ông chú chủ tịch than phiền:
“Làm ơn cháu lần sau hạ âm thanh ống xả xuống giúp chú,chú không thích tiếng ồn trong dinh thự”
“Vâng được,nhưng chẳng ai như chú lái xe đi mà không gây một chút tiếng động gì cả”
“Con bé này,đây là lần thứ N chú nhắc rồi đấy,thiệt tình”
Takashi đi ra,gặp ngay Eri đang nói chuyện với ông chủ tịch:
“Rất vui khi được gặp cô ở đây,Lady – san” – anh nói
“Không ngờ tôi được gặp anh,em họ của tôi hôm nay sẽ không đến đâu,mà lần sau đừng gọi tôi là Lady – san,cứ gọi bằng tên thôi cũng được rồi,cùng là giới thượng lưu thì không cần lễ nghĩa đâu”
Bữa tối được chuẩn bị kỹ lưỡng,họ ăn uống và trò chuyện vui vẻ,sau bữa tối Eri và Takashi dạo bộ và nói chuyện với nhau.