“Haruka, cậu đi đâu thế…” – Takashi hỏi, nhưng Haruka vẫn không phản ứng, tiếp tục đi.
Takashi vừa trở về kí túc xá, Haruka đang nghe điện thoại, nhưng sau cuộc điện thoại đó, cô cực kỳ tức giận…
“Nghe này, bây giờ…”
“Cậu thôi đi, lời nói của cậu chẳng giúp được gì cả”
Điều này làm Takashi có vẻ khá sốc, còn Haruka thì bỏ đi…
“Mình còn chưa kịp nói “Khoan đã” mà” – Takashi nghĩ…
Lúc này, Takashi đứng lên đi bộ một lúc, cảm giác thấy hơi nặng nề, anh không hiểu vì sao cô ấy không chịu chia sẻ với người khác cảm xúc của cô ấy, nhưng có một chút gì đó kì lạ trong buổi chiều hôm đó, dù định bỏ đi nhưng Haruka đứng ngoài cửa phòng, thực tế, thứ cô ấy đang tức giận là…
Cuộc gọi đến cho Haruka khi cô đang đọc trộm nhật ký của Takashi, cô làm việc đó rất giỏi và không ai phát hiện ra, bỗng có cuộc gọi đến từ số máy lạ.
“Alo, Takashi phải không, bây giờ có chút không tiện, nhưng làm ơn nghe máy nhé, mấy thằng lớp bên nói ông ở chung phòng với Haruka-chan phải không, với lại cậu đừng nên ở gần nhỏ, nhỏ không tốt đẹp gì đâu, nhỏ là học sinh cá biệt trong lớp, không bất kì ai chơi với nhỏ, bởi vì nhỏ đã đánh hội trưởng hội học sinh, nhà trường suýt nữa ra quyết định đuổi học nếu không phải là do bố mẹ cậu cam kết và chuyển cậu vào để thay đổi nhỏ, với lại cậu đừng cho nhỏ nghe thấy gì, nếu không nhỏ sẽ không tha cho cậu đâu, với cả Takashi này, alô…alô…” – Haruka cúp máy ngay lập tức…
Cuộc gọi trên là của lớp trưởng, người mà Haruka đã đánh không ai khác chính là Kuriko Demura, sau ngày hôm đó, lớp trưởng đã kể lại hết những gì cho Takashi nghe, đó cũng chính là động cơ cho việc tại sao Haruka bỗng dưng đòi chia tay Takashi…
Trong lúc này, Zentaro-san và con gái của ông, Naomi-chan ra ngoài, thấy Takashi đang ngồi đó…
“Con trai, ngủ sớm đi, muộn rồi đó, có gì thì để mai…” – Zentaro-san nói…
“Con có chuyện muốn nói chuyện với bố, được không ạ…”
“Onii-san đi ngủ đi, đừng làm phiền bố nữa…” – Naomi tiếp lời.
“Một người nói thôi có được không…”
“Thôi được, có chuyện gì, nói bố nghe xem…”
“Chuyện về Haruka ạ, con muốn biết chuyện gì đã sảy ra trước khi con gặp cô ấy…
“Thôi được rồi, chuyện này sẽ là của ba chúng ta, mọi thứ sẽ chấm hết sau khi cuộc nói chuyện này kết thúc, mấy đứa hiểu chứ, bố sẽ kể…”
Câu chuyện bắt đầu như sau, Zentaro-san và …
“Haruka đứng trước hội đồng kỉ luật nhà trường, con bé không cẩn thận sẽ có nguy cơ bị đuổi học, áp dụng hình phạt cao nhất, nhưng sẽ không ghi học bạ, với lại đây không phải lần đầu tiên con bé vi phạm, vậy nên nhà trường chưa chắc đã nương tay, nhất đây còn là trường nội trú”
“Thế ạ, em không muốn phải chuyển trường cho con bé nữa đâu, quận Nerima, Yokohama,… còn chưa nói đến các quận trung tâm đều không dám nhận, thế bây giờ phải có cách chứ nhỉ, chứ nếu viết cam kết nữa chưa chắc nhà trường đã đồng ý đâu” – chủ tịch Hiroshi nói.
“Thì cá tính con bé như thế, cũng chẳng biết như thế nào, hay là để cho con bé có bạn trai, biết đâu… với lại hồi bé Takashi-san với Haruka-chan chơi chung với nhau, hi vọng con bé có bạn sẽ bớt quậy phá, nhưng mà để con bé tự kỉ một mình thấy cũng tội…” – Zentaro-san nói.
“Takashi-kun là con trai anh sao, chắc chắn thằng bé đáng yêu lắm, với lại về chuyện tiền học thì em không nói, nhưng kể ra nó không muốn sống cùng gia đình anh cũng dễ hiểu, sắp tới Reine-san đi Mỹ, nhớ giữ gìn sức khỏe, có chuyện gì em lo cho, với cả bọn trẻ lớn rồi, ở một mình chắc không sao đâu”
“Thống nhất thế nhé, anh sẽ làm thủ tục chuyển thằng bé về Mutsuki, có vấn đề gì anh sẽ giải quyết sau, tạm thời trong lúc anh vắng mặt, lúc nào kẹt tiền thì nhờ chú nộp học hộ cho cả hai, có gì anh trả sau, cảm ơn nhiều nhé” – Zentaro-san nói…
“Vâng ạ, anh cứ yên tâm”
Đến đây, Naomi-chan còn kể thêm cả thời điểm Naomi và Haruka gặp nhau…
“Naomi, từ nay đây sẽ là chị gái con, con chào chị đi…” – Reine-san nói.
“Chào chị, Haruka-san, rất vui được gặp chị ạ…” – Naomi cúi đầu chào hỏi…
“Ừm, chào em, chị là Haruka Kaneki, em là Naomi-sumimoto phải không ?”
“Vâng ạ, chị giỏi quá, chị nhớ được tên em, em cảm ơn chị nhiều, Haruka-neesan”
“Nhân tiện, Haruka này, con có phòng riêng đó, còn nếu không con có thể ngủ chung với Naomi-chan, ta sẽ sắp sếp thủ tục nhập học cũng như chỉ ít ngày nữa con nhập học rồi, tạm thời cứ ở đây nhé…”
“Vâng ạ”
Buổi tối trước hôm nhập học đến, trước giờ đi ngủ, Hanami và Haruka nói chuyện chung với nhau.
“Chán quá, chẳng mấy nữa chị lại đi học trường nội trú, em không thích điều đó chút nào…”
“Không sao mà, nếu muốn khi thoảng chị sẽ về thăm em…”
“Naomi-chan, em là con một hay có anh em trong gia đình không”
“Có Onii-san nữa chị ạ, anh ấy ở quê nội ở Oita, tít tận trong miền nam ạ, em cũng lâu không gặp anh ấy, bố em cũng bảo mấy nữa anh ấy chuyển ra đây học, gia đình em dễ bề quản lý hơn…”
“Ra vậy, chị cũng nhớ chị có một người bạn hồi nhỏ tương tự như vậy, kể ra từ hồi nhà chị ở Osaka, nhưng chuyện đó qua lâu rồi, chị sẽ không nhắc lại nữa…”
“Nhà em trước kia cũng ở Osaka này, hồi đấy em còn bé xíu à, với cả chị ở khu nào…”
Haruka nói một mạch ra, Naomi ngạc nhiên, cô bé hỏi tiếp…
“Nhà chị ngay gần nhà em, hàng xóm là ông Kazuro phải không ạ ?”
“Sao em biết vậy, với cả ông Kazuro thế nào, chị bất ngờ đó…”
“Ông Kazuro qua đời cũng lâu rồi ạ, tầm đó gia đình em đang chuyển nhà về lại Tokyo, với lại có thứ này em đoán là từ nhà cũ của em, em nghĩ chị sẽ biết…”
Bức hình gia đình có vợ chồng Reine-san và Zentaro-san, Takashi và Naomi chụp chung với nhau, điều này còn gây thêm bất ngờ nữa, và sau khi Haruka ở trường nội trú, cô không về căn hộ gia đình Takashi thêm lần nào nữa, cho tới giờ…
Quay trở lại, Zentaro-san và Takashi cũng cảm thấy buồn chán, Naomi nói thêm…
“Đúng là trái đất tròn thật, phải không, Otou-san, Onii-san, hai người sao trông ủ rũ thế…
“Thôi, anh biết rồi, anh buồn lắm, em không cần thiết khơi gợi nó nữa đâu…”
“Bố buồn ngủ lắm rồi, thế thôi, câu chuyện chấm dứt ở đây, chúng ta đi về phòng”
Trong lúc này, Haruka đang ngủ rất say, chắc chắn cô ấy sẽ không biết có gì xảy ra đâu…