“Makoto, Toumai, sao hai người biết được chỗ tôi ở vậy, mời vào…”
Haruka pha café mời Toumai và Makoto, cô đoán chắc là Takashi đã đưa địa chỉ cho họ…
“Hôm nay hai người đến có công việc gì sao ?”
“Có người muốn gửi tặng cậu món đồ, mong cậu nhận lấy…”
Makoto đưa cho Haruka chiếc hộp, cô mở chiếc hộp ra và… lại đóng cái hộp này lại.
“Của Takashi gửi đúng không, xin lỗi tôi không thể nhận…” – Haruka nói.
“Takashi muốn chuyển lời đến cậu đó, cậu ấy nói rằng, cậu ấy sẽ không bao giờ buông cậu ra đâu, vì cậu cũng đã hứa rồi, với lại cho dù thế nào đi chăng nữa, người mà Takashi yêu sẽ chỉ mình cậu mà thôi.”
“Vậy sao, nhưng tôi và Takashi không còn gì với nhau nữa, sao cậu ta phải nói những lời mật ngọt đến thế, với cả giữa tôi với cậu ta sẽ không bao giờ có tương lai, cậu ta biết vậy mà vẫn cố níu kéo, thật cứng đầu” – Haruka đứng trước cửa sổ lớn, khoanh tay, nói…
“Đến bao giờ cậu mới thôi được thứ ngụy biện cảm xúc đó hả Haruka-san, cậu không hiểu cảm giác của Takashi sao, và mình cũng tin là chẳng có lý do hợp lý để cậu rời bỏ Takashi cả, hai người quá hiểu nhau rồi mà.” – Makoto đứng lên, nói gay gắt…
“Cậu nghi ngờ tôi sao, tôi cũng không có gì để nói nữa, tôi xin phép không tiễn biệt hai người, tạm biệt”
“Làm ơn, hai người bình tĩnh có được không” – Toumai nói.
“Nếu không phải vì yêu cậu, thì sẽ không bao giờ Takashi cho Hanami một bạt tai, đáng ra cái bạt tai đó phải là của cậu, cho sự cứng đầu của cậu, cậu ấy biết là không bao giờ cậu làm thế nếu không có lý do, cậu đã làm chính mình rơi vào vòng xoáy đó, thì làm ơn đừng nói dối nữa.”
“Đúng thế, và tôi phải rời xa cậu ta, cậu ta đã biết quá nhiều rồi, với cả điều đó sẽ tốt cho cả tôi, Takashi và Hanami, nếu như họ đã yêu nhau và trao cho nhau, thì tại sao tôi, người thứ ba, phải chen chân vào tình cảm của họ chứ…” – Haruka quay ra, giường như cũng muốn cãi nhau.
“Tại sao cậu phải tuyệt tình đến vậy chứ, cậu nhẫn tâm bóp chết tình yêu của mình vậy sao, thật là phí phạm tuổi thơ mà Takashi ở bên cậu, xin lỗi vì đã phải nói những lời gây tổn thương này nhưng cậu đáng phải nhận lấy nó, tôi xin phép” – Makoto rời đi không chút ngoảnh lại.
Toumai rời đi, để lại chiếc hộp chứa vòng tay của Takashi, Haruka nổi giận, tất cả bình hoa, chậu cây cảnh trong vườn, cô đều đập vỡ hết, cả một khu vườn trở thành một đống bừa bộn vỡ vụn, sau đó cô lại quay lại phòng khách, ngồi xuống sofa và lấy hai chai rượu Whiskey, uống như uống nước lọc…
Lúc thức dậy, Haruka thấy cơ thể mình thật nặng nề, cô nhìn lại thấy hộp chứa vòng tay của Takashi đặt trên bàn trà, cô mở nó ra và cảm thấy như mình sắp bỏ lỡ điều gì đó,… cô đóng chiếc hộp lại.
Haruka lái xe đến gần nhà Takashi, cô đỗ xe bên đường và xuống xe, bất chợt cô thấy Takashi nhìn thấy mình ở bên đường, Haruka định cố bỏ đi, nhưng không để ý là có một chiếc xe tải lớn đi tới và…
“Haruka, đừng đi mà, làm ơn…” – Takashi nói, anh cố sang bên kia đường để đuổi theo Haruka, nhưng anh quay ra, anh thấy một chiếc xe tải lớn và Haruka ở trước đầu xe, nếu chậm một chút thôi, cô ấy sẽ bị đâm, không bảo toàn đến tính mạng, anh liều mình chạy ra, đẩy Haruka thật mạnh, cô ngã sóng soài trên vỉa hè, nhưng… Takashi thì không kịp thoát ra, và bị xe tải đâm, anh thương rất nặng.
Trong giây phút đó, Takashi cũng không cảm thấy điều gì cả, anh không cảm thấy đau đớn, anh không cảm thấy hờn giận, không buồn, mà chỉ cảm thấy lòng mình trống trải, cô đơn, mọi thứ mờ dần trước mắt, máu chảy xuống nền đất, anh thấy chiếc vòng mà mình tặng Haruka rơi ra giữa đường, nó nằm ngay trước mắt anh, rồi Takashi lịm đi trong sự hỗn loạn đó…
Một chiếc xe cấp cứu lao tới, những người đứng xung quanh bàn tán, tài xế cầm điện thoại di động, còn Haruka, cô cảm thấy thật sự hoảng loạn, nhưng đến lúc đứng dậy, cô nhìn ra chỗ Takashi đang nằm xuống một vũng máu, xe cứu thương vừa đến kịp lúc, nhân viên y tế đang sơ cứu gấp cho Takashi, Haruka đứng dậy, quay mặt về phía anh, xong cô cũng theo chân anh vào bệnh viện, đưa anh được đến phòng cấp cứu, rồi ra về…
Reine-san, mẹ của Takashi, tức tốc quay về Nhật Bản, trong khi Naomi và Zentaro-san cứ chờ ngoài phòng cấp cứu, Hanami vừa chạy vào xong, cô ấy hỏi…
“Takashi, anh ấy ổn chứ, vẫn đang phẫu thuật sao ?”
“Ừm, mình không nghĩ mọi chuyện lại xảy ra nhanh như vậy” – Naomi nói.
“Tất cả là tại mình, nếu không phải do mình, Taka-kun sẽ không bị tai nạn” – Hanami bật khóc…
“Không, không phải lỗi của cậu, mình biết mà…” – Naomi an ủi cô.
Makoto và Toumai vừa mới đến, họ không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết Takashi nằm trong phòng mổ…
“Mọi người, chuyện gì đang xảy ra thế, tại sao Taka-kun lại nằm trong phòng mổ”
“Bọn em không biết, chỉ biết người ta có tin báo rằng anh ấy bị tai nạn, bố em tức tốc chở em vào đây”
“Nhắc mới nhớ, tại sao lại không thấy mặt Haruka-chan ở đây lúc này nhỉ” – Zentaro-san nói.
“Bố nhắc con mới nhớ, con cũng chẳng thấy Onee-chan đâu, gọi cũng không được, không biết là chị ấy có đang gặp chuyện tương tự hay không, hi vọng chị ấy sẽ sớm quay trở lại đây…”
Bác sĩ từ phòng mổ đi ra, Zentaro-san đứng dậy, nói:
“Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi…”
“Tạm thời ổn, cậu ta bị mất máu rất nhiều, gãy rất nhiều xương cũng như sẽ bị cú sốc tâm lý rất lớn, rất may là toàn bộ nội tạng cũng như hệ thần kinh đều ổn, nhưng sẽ hôn mê sâu cũng như phải phẫu thuật ít nhất thêm một cuộc phẫu thuật nữa, gia đình cần chuẩn bị tâm lý, tôi xin phép.” – Bác sĩ nói
“Bố ơi, có tin nhắn từ Okaa-san, mẹ nói là mẹ sẽ bay về trong đêm nay, trưa mai bố ra Haneda đón mẹ nhé, con và Hanami sẽ ở đây trông coi Onii-san, bố cứ yên tâm ạ” – Naomi nói.
“Thôi được, hôm nay để bố trông Takashi, hai đứa về đi, sáng mai qua đây để bố còn lái xe đi đón mẹ”
Trong lúc này, Haruka quay về nhà, cô cảm thấy hình ảnh Takashi nằm trên vũng máu của chính mình ám ảnh cô từng giây từng phút, cô cũng cảm thấy những lời nói từ Makoto, Hanami nói về cô tạo nên sự đau đớn tột cùng, cô cảm thấy mình không còn là chính mình nữa, và…
“Tất cả là tại mình, phải, mình phải chịu trách nhiệm cho tất cả mọi thứ” – Haruka quỳ xuống, lẩm bẩm…
Trước đó, bác sĩ của Takashi nói chuyện với Haruka…
“May mắn cho cô là nhờ có anh ta mới cứu được cô thoát chết đó, nhưng mà anh ta không được may mắn như vậy, với cả có thứ này ở hiện trường, tôi tin là cô đánh rơi, mong cô xác nhận lại giùm tôi…”
Bác sĩ đưa cho cô chiếc hộp có chứa chiếc vòng tay, Haruka nói…
“Vâng, đúng rồi thưa bác sĩ, cảm ơn ông, tôi xin phép...”
Vòng tay của Takashi tặng Haruka, cô thấy nó một lần nữa, nhưng lần này cô nắm chặt chiếc vòng tay, để nó vào lòng, cô khóc nức nở,…
“Takashi, em, em xin lỗi, nếu không phải tại em, anh đã không ra nông nỗi như thế này”