Về chuyện trước kia Bạc Minh Tâm ỷ thế là cô chủ nhà họ Bạc bắt nạt Thẩm Thanh Ngọc, Phó Ngọc Lam đã điều tra rõ ràng.
Hôm nay khi thấy Bạc Minh Tâm xuất hiện ở công ty, sắc mặt của Phó Ngọc Lam sầm xuống, Thẩm Thanh Ngọc nói không muốn nhìn thấy Bạc Minh Tâm, Phó Ngọc Lam càng không biết nói gì hơn.
“Vâng, cô Thẩm.”
Phó Ngọc Lam gật đầu đáp lời, xoay người đi đuổi Bạc Minh Tâm.
Bạc Minh Tâm đã tới Vạn Tượng được gần nửa giờ, lúc cô ta vừa mới tới, thư ký của Thẩm Thanh Ngọc nói rằng Thẩm Thanh Ngọc đang họp, Bạc Minh Tâm đành phải chờ.
Từ nhỏ đến lớn cô ta chưa bao giờ chờ đợi ai cả.
Bạc Minh Tâm cảm thấy lần này mình đến đây rất có thành ý.
Cửa thang máy cách đó không xa mở ra theo tiếng chuông báo, ngay sau đó cô ta nhìn thấy thư ký của Thẩm Thanh Ngọc là Phó Ngọc Lam đi ra từ thang máy.
Bạc Minh Tâm đứng lên, kiêu ngạo đi đến bên cạnh Phó Ngọc Lam: “Thư ký Phó.”
Phó Ngọc Lam mặt không đổi sắc nhìn về phía cô ta: “Xin lỗi cô Bạc, hôm nay lịch trình của cô Thẩm rất bận rộn, không có thời gian để gặp cô, thành thật xin lỗi.”
Nghe đến đây, sắc mặt của Bạc Minh Tâm trở nên tái mét: “Tôi chỉ muốn gặp cô ta một chút thôi, năm phút, chẳng lẽ cô ta bận đến mức không thể dành ra năm phút để gặp tôi sao?”
Phó Ngọc Lam vẫn giữ nguyên câu trả lời như trước: “Xin lỗi cô Bạc.”
Nếu là trước đây, Bạc Minh Tâm đã chẳng màng tất cả mà xông lên, chắc chắn có thể gặp được Thẩm Thanh Ngọc.
Nhưng giờ đây thân phận của Thẩm Thanh Ngọc đã được đưa ra ánh sáng, nhà họ Thẩm còn ở tầm cao hơn cả nhà họ Bạc, trước khi tới đây ông nội Bạc đã dặn tới dặn lui bảo cô ta phải cúi đầu nhận sai, phải hạ mình với Thẩm Thanh Ngọc.
Bạc Minh Tâm đứng ở đó nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt thay đổi liên tục, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhịn xuống: “Vậy khi nào thì Thẩm Thanh Ngọc rảnh? Buổi tối có được không? Tôi mời cô ta ăn một bữa cơm?”
Phó Ngọc Lam lắc đầu: “Xin lỗi cô Bạc.”
Nghe từng câu xin lỗi của Phó Ngọc Lam, Bạc Minh Tâm suýt chút nữa đã không nhịn được mắng người: “Vậy thì tôi không làm phiền nữa.”
Cô ta nói xong, giận dữ giẫm giày cao gót bỏ đi.
Rất nhanh sau đó Thẩm Thanh Ngọc cũng đi xuống, cô có hẹn dùng cơm vào hai mươi phút nữa.
Phó Ngọc Lam kể lại những chuyện vừa xảy ra cho Thẩm Thanh Ngọc nghe, cô hơi mỉm cười: “Được rồi, không cần phải để ý đến cô ta.”
Cũng nên để cho Bạc Minh Tâm nếm trải một chút mùi vị này.
Ban đầu khi Thẩm Thanh Ngọc vừa mới gả vào nhà họ Bạc, cô còn nghĩ đến việc hàn gắn mối quan hệ giữa em chồng và chị dâu, không ít lần đối mặt với sự lạnh nhạt của Bạc Minh Tâm, so ra khi đó Bạc Minh Tâm còn quá đáng hơn cô bây giờ nhiều.
Phó Ngọc Lam gật đầu một cái: “Vâng, cô Thẩm.”
Cả hai đều không để Bạc Minh Tâm vào mắt, một trước một sau đi ra khỏi Vạn Tượng, chuẩn bị đến khách sạn kia.
Tài xế đã chạy xe đến chờ ở cửa công ty, hai người Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Lam vừa đi ra đã nhìn thấy.
Nhưng không ngờ rằng lại tình cờ gặp được Bạc Minh Tâm vẫn chưa rời đi.
Bạc Minh Tâm vừa định gọi cho cô bạn thân để mắng Thẩm Thanh Ngọc ra oai, nào ngờ vừa cầm điện thoại lên thì thấy Thẩm Thanh Ngọc đi ra, cô ta chột dạ nhét điện thoại vào, xách món quà đã chuẩn bị sẵn trên tay chạy tới: “Thẩm Thanh Ngọc…”
Thẩm Thanh Ngọc thờ ơ nhìn cô ta: “Có chuyện gì không cô Bạc?”
Bạc Minh Tâm đưa mấy cái túi trên tay tới: “Tôi đến đây là để xin lỗi cô, trước kia tuổi trẻ bồng bột không hiểu chuyện, mong cô đừng so đo với tôi.”
Trẻ tuổi không hiểu chuyện?
Hình như Bạc Minh Tâm cũng trạc tuổi cô mà nhỉ?
Thẩm Thanh Ngọc nghe cô ta nói như thế, chợt bật cười: “Nếu tôi nhớ không lầm thì cô sinh tháng hai, còn tôi thì tận tháng chín đó.”
So về tuổi tác, cô còn nhỏ hơn Bạc Minh Tâm tận nửa năm..
Danh Sách Chương: