Cửa thang máy kêu lên mở ra, Bạc Minh Thành nhìn thoáng qua Lâm Mai Chi bên cạnh: "Em trở về đi."
Anh nói xong, đứng trong thang máy, cũng không có ý muốn đi ra ngoài.
Lâm Mai Chi nhìn Bạc Minh Thành, mấp máy môi: "Anh Thành, dưới lầu nhiều phóng viên như vậy, anh có muốn vào trong ngồi một chút không?"
"Không cần, em quay về đi."
Cửa thang máy sắp khép lại, Bạc Minh Thành đưa tay nhấn mở cửa.
Lâm Mai Chi lại nhìn anh, thấy sắc mặt anh lạnh đến âm trầm, không thể nói gì hơn, hơi không cam lòng ra khỏi thang máy.
Cô ta vừa đi ra thang máy, cửa thang máy bắt đầu chậm rãi khép lại.
Lâm Mai Chi xoay người, nhìn cửa chậm rãi khép lại, Bạc Minh Thành đứng ở trong thang máy, không biết đang suy nghĩ gì, không hề nhìn cô ta.
Chỉ mấy giây, cửa thang máy hoàn toàn khép lại, trên mặt Lâm Mai Chi cũng thu dịu dàng vào, trong đôi mắt mới vừa rồi còn dịu dàng như nước hiện lên vẻ không cam lòng.
Sau khi cô ta về nước, thái độ Bạc Minh Thành đối với cô ta khác xa so với cô ta tưởng tượng!
Lâm Mai Chi cắn răng trở về phòng, Lâm Mai Phương thấy cô ta đẩy cửa đi vào, vội vàng tiến lên hỏi thăm: "Mai Chi, thế nào? Minh Thành sẽ không thật sự có cảm giác với Thẩm Thanh Ngọc chứ?"
Lời này của Lâm Mai Phương làm sắc mặt Lâm Mai Chi càng thêm khó coi, cô ta gắt gao cắn môi, cho đến cánh môi trắng bệch, cô ta mới mở miệng: "Hẳn không phải, vừa rồi xuống lầu có rất nhiều phóng viên, hình như là Thẩm Thanh Ngọc tìm đến."
Lâm Mai Phương ngơ ngác, kịp phản ứng, trực tiếp nở nụ cười: "Đây không phải chuyện tốt à? Em về nước cũng đã một thời gian, hình như Minh Thành cũng không muốn dẫn em về nhà họ Bạc, buổi tối hôm nay Thẩm Thanh Ngọc tìm phóng viên tới, rất nhanh ông cụ Bạc sẽ biết đến em! Chuyện này cũng không cần chúng ta nghĩ cách để ông cụ Bạc phát hiện ra sự tồn tại của em!"
Đây quả thật là là một chuyện tốt, sắc mặt Lâm Mai Chi tốt hơn, nhưng vẫn không yên lòng: "Chị, anh ấy sẽ không thật sự nảy sinh tình cảm với Thẩm Thanh Ngọc chứ?"
"Làm sao có thể! Em suy nghĩ một chút, nếu thật có tình cảm thì bọn họ còn ly hôn sao? Em đừng cướp uy phong người khác rồi diệt tham vọng của họ! Phụ nữ như Thẩm Thanh Ngọc, đàn ông đều không thích, quá mạnh mẽ quá kiêu ngạo! Em đã cứu Minh Thành, lại còn có tình cảm còn bé, mấy năm nay chỉ cần em bệnh nặng, anh ta còn không ra nước ngoài thăm em à? Chỉ cần có tình nghĩa em cứu anh ta tồn tại, anh ta không thể hoàn toàn vứt bỏ em không để ý!"
Đàn ông mà, bạn so nhẫn tâm với anh ta, ai cũng không sánh bằng, nhưng bạn so mềm lòng, có đôi khi, anh ta còn muốn mềm lòng hơn phụ nữ.
Dù thế nào đi nữa Bạc Minh Thành cũng là đàn ông, Lâm Mai Chi có ơn cứu anh, đợi một thời gian, anh sẽ chìm sâu vào sự dịu dàng cẩn thận của Lâm Mai Chi!
Lâm Mai Phương tin tưởng em gái mình có năng lực này, không thì làm sao năm đó có thể trở thành nhiều người phụ nữ duy nhất bên cạnh Bạc Minh Thành trong đám phụ nữ theo đuổi anh!
Mặc dù còn chưa xác định danh phận, nhưng cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Ông cụ Bạc thích sĩ diện nhất, chỉ cần buổi tối hôm nay những phóng viên kia thả chuyện Lâm Mai Chi ra, nói không chừng ông già kia vì mặt mũi, sẽ để Bạc Minh Thành trực tiếp lấy Lâm Mai Chi.
Đương nhiên cũng có thể là kết quả khác, cuộc đời chính là đánh cược, không đánh cược một ván, làm sao bạn biết là lớn hay nhỏ.
Lâm Mai Chi biết Lâm Mai Phương nói đúng, năm đó cô ta có thể làm "em gái nhỏ" của Bạc Minh Thành cũng là bởi vì cô ta "Không tranh không đoạt" sao?
Cô ta "Không tranh không đoạt", Bạc Minh Thành sẽ đem thứ cô ta muốn đến trước gót chân cô ta..
Danh Sách Chương: