Khi tiếng gõ cửa vang lên, tâm trạng Thẩm Thanh Ngọc đã bình tĩnh hơn nhiều.
Cô nhìn mình trong gương, lớp trang điểm trên mặt vẫn còn tinh tế, thật ra là không nhìn ra được mặt cô đang đỏ.
Thẩm Thanh Ngọc thu lại tầm mắt, đi ra mở cửa phòng.
“Có việc.
”
“Sao vậy?”
Phó Ngọc Hải bước vào trong một bước, Thẩm Thanh Ngọc vô thức lùi về sau.
“Tuy biết em sẽ tức giận nhưng rất xin lỗi, tôi vẫn không kìm được.
”
Anh nói xong, nâng cằm Thẩm Thanh Ngọc lên, cúi đầu hôn xuống đôi môi đó.
Môi của người đàn ông rơi xuống mang theo hơi thở của Phó Ngọc Hải, nhất thời, đầu óc của Thẩm Thanh Ngọc trống rỗng, đợi khi cô hoàn hồn lại giơ tay đẩy anh ra thì tay của Phó Ngọc Hải đã giữ chặt lấy tay cô trước.
Khi đối mạnh với sức mạnh tuyệt đối, nam nữ khác xa nhau.
Thẩm Thanh Ngọc bị anh ép vào tường, đôi chân bị anh tì vào, đôi tay bị anh giữ lấy, cô không phản kháng được.
Anh ngậm môi cô như đang thưởng thức, đến đến đi đi, không tiến không lùi.
Phó Ngọc Hải lưu luyến trên môi cô một chút, chỉ vài giây sau, anh buông cô ra.
Chỉ là người vẫn còn ở trước mặt cô, cúi đầu tì vào trán cô, nhìn cô vô tội và đáng thương: “Xin lỗi, Thẩm Thanh Ngọc.
”
Lòng bàn tay Thẩm Thanh Ngọc đã đổ mồ hôi, tim bên ngực trái đập liên hồi.
Hơi thở Phó Ngọc Hải nóng như thiêu đốt, phả vào mặt cô, hai tai của Thẩm Thanh Ngọc đỏ lên.
Cô nghiêng đầu, nhắm mắt lại: “Cút.
”
“Được.
”
Phó Ngọc Hải còn muốn giơ tay sờ mặt Thẩm Thanh Ngọc nhưng lần này anh kìm lại được.
Con người có lúc không nên tham lam quá.
Tiếng đóng cửa khẽ vang lên, Phó Ngọc Hải đi rồi, trong phòng chỉ còn một mình Thẩm Thanh Ngọc.
Hồi lâu sau, Thẩm Thanh Ngọc mới từ từ mở mắt.
Cô sững sờ nhìn bức tường đối diện, nhớ lại nụ hôn vừa nãy, không kìm được mà giơ tay sờ lên môi mình, khi ngón tay chạm vào môi còn run lên một chút.
Thẩm Thanh Ngọc vội rút tay lại, cô cảm thấy Phó Ngọc Hải đúng là!
Sao anh lại như vậy chứ?
Nhưng khiến Thẩm Thanh Ngọc đau khổ hơn là cô phát hiện thật ra mình không có tức giận đến vậy.
Cô chỉ là buồn phiền, buồn phiền rõ ràng trước kia là một người đàn ông lịch thiệp, sao bây giờ đột nhiên lại động một chút là ôm cô, hôn cô.
Thẩm Thanh Ngọc vô cùng buồn bực, vừa hay lúc này, Trần Ánh Nguyệt gọi tới.
Điện thoại ở phòng khách, tiếng chuông vang lên liên hồi.
Thẩm Thanh Ngọc nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn đi ra bắt máy: “Chuyện gì?”
“Này, sao hình như cậu không vui thế?”
Trần Ánh Nguyệt nói rồi tặc lưỡi một tiếng: “Vậy tớ sẽ kể cho cậu một số chuyện vui, chuyện hôn lễ đêm nay đã nổi khắp các trang web rồi, lần này nhà họ Bạc nổi tiếng cả nước rồi, đương nhiên cũng là mất mặt cả nước luôn! Ha ha ha, ông già đó tỉnh dậy biết được chuyện này, sẽ tức chết không? Ha ha ha! Vui quá!”
Thẩm Thanh Ngọc lơ là: “Ồ, tớ biết rồi, không có gì tớ cúp máy trước.
”
Trần Ánh Nguyệt cảm thấy không đúng: “Cậu sao vậy, cãi nhau với cậu Phó rồi à, hai người! ”
Lời còn chưa nói hết, Thẩm Thanh Ngọc đã cúp máy.
Bây giờ cô không muốn nghe chuyện gì liên quan đến Phó Ngọc Hải nữa, tên của anh cũng không được.
Trần Ánh Nguyệt cảm thấy kỳ lạ, vội vàng gọi lại, nhưng lần này, Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp tắt nguồn luôn.
Trần Ánh Nguyệt nghe lời nhắc nhở trong điện thoại thì bất giác hứ một tiếng: “Con nhỏ này, tính nóng vậy, xem ra là cãi nhau thật rồi!”.
Danh Sách Chương: