Ông cụ Bạc cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ nhìn Bạc Minh Tâm một cái: "Cháu an phận một chút, nếu còn gây ra chuyện như lần trước thì sẽ không phải hầu hạ bằng gia pháp đơn giản như vậy đâu!"
Vốn dĩ Bạc Minh Tâm cảm thấy ngạc nhiên nhưng không bất mãn với những lời vừa rồi của ông vụ Bạc, nhưng khi ông cụ Bạc nói với cô ta câu này thì Bạc Minh Tâm lập tức sợ hãi, cúi đầu rầu rĩ lên tiếng: "Thưa ông, cháu biết rồi ạ."
Ông cụ Bạc khẽ gật đầu, lại nhìn về phía Tần Minh Tú: "Tôi còn nhớ là trước kia chị trò chuyện với Thẩm Thanh Ngọc cũng rất hợp, nếu như chị cũng thích người con dâu này thì rảnh rỗi hãy hẹn Thẩm Thanh Ngọc đi uống trà chiều, liên lạc nhiều thì tình cảm sẽ tốt thôi."
Từ trước đến nay Tần Minh Tú luôn không dám từ chối ông cụ Bạc, chỉ gật đầu: "Con đã biết, thưa bố."
"Được rồi, nên làm gì thì đi làm đi."
Ông cụ Bạc nói rồi chống cây ba toong đứng dậy: "Minh Thành, đến thư phòng nói một chút tình hình gần đây của công ty với ông."
Bạc Minh Thành liếc mắt nhìn bóng lưng của ông cụ Bạc, sau đó cất bước đi theo.
Trong thư phòng.
Ông cụ Bạc đặt cây ba toong xuống, được Bách Gia Tính đỡ ngồi xuống chiếc ghế bành ở bên cạnh.
Bách Gia Tính cũng biết điều mà lui ra ngoài, trong thư phòng chỉ còn lại hai ông cháu bọn họ.
"Cháu nghĩ thế nào về Thẩm Thanh Ngọc?"
Bạc Minh Thành chỉ cảm thấy nực cười: "Ông cảm thấy cháu có thể nghĩ như thế nào?"
Ông cụ Bạc vừa nghe thấy lời này của anh thì tức giận: "Cháu nói gì vậy? Trước kia Thẩm Thanh Ngọc không xứng với cháu, bây giờ con bé là con gái của Thẩm Quốc Vinh, thừa sức để xứng với cháu!"
Nói đến đây, ông cụ Bạc hừ lạnh một tiếng: "Cháu đừng tưởng rằng ông không biết, nếu như cháu thật sự không có một chút cảm giác nào với Thẩm Thanh Ngọc, vậy chuyện mảnh đất ở phía bắc thành phố là thế nào?"
Tuy rằng Bạc Vĩnh Cơ đã già nhưng vẫn biết rõ ràng những chuyện của công ty, chuyện Bạc Minh Thành làm ông ta cũng biết.
Nếu Bạc Minh Thành thật sự không có cảm giác gì với Thẩm Thanh Ngọc, anh cần gì phải nhường cho Từ Việt Quốc lợi ích lớn như vậy, chính là vì để Từ Việt Quốc tặng mảnh đất ở phía bắc thành phố kia cho Thẩm Thanh Ngọc.1
Nghe thấy lời này của Bạc Vĩnh Cơ, con ngươi đen của Bạc Minh Thành hơi chuyển động: "Đây là cháu nợ cô ấy."
"Vậy chuyện Minh Tâm là sao? Con bé là em gái của cháu, cháu đích thân tiến hành gia pháp với con bé, chẳng lẽ mấy chục tỷ kia chưa đủ để cháu trả hết nợ cho Thẩm Thanh Ngọc?"
Bạc Minh Thành nhìn ông cụ Bạc, yết hầu trượt nhẹ một cái, không nói gì.
Trên thực tế anh cũng không biết nên nói gì.
Quả thật chính anh cũng không tin anh không có chút cảm giác nào với Thẩm Thanh Ngọc.
Nhưng cảm giác đó rất mù mịt, anh có thể bỏ qua nó, hoặc là nói đối với Thẩm Thanh Ngọc, anh có càng nhiều cảm giác áy náy và một ít cảm xúc không rõ do áy náy tạo nên.
Ông cụ Bạc cũng không nói lời thừa thãi, trực tiếp ném cho anh một tấm thiếp mời: "Cuối tuần là tiệc mừng thọ của Thẩm Quốc Vinh, nói thế nào ông ấy cũng là bố vợ trước của cháu, cháu thích Thẩm Thanh Ngọc cũng được không thích cũng được, dù sao cháu cũng nên đi chúc mừng.
Còn những chuyện khác thì phải xem cháu có lòng dạ đó hay không."
Nói xong, ông ta xua tay: "Được rồi, cháu ra ngoài đi."
Bạc Minh Thành cầm lấy tấm thiếp mời kia, không nói chuyện mà trực tiếp quay người rời đi với vẻ mặt không có biểu cảm gì.
Chỉ là anh vừa xoay người, lời của ông cụ Bạc lại thong thả truyền đến từ sau lưng: "Minh Thành, dù gì ông cũng nhìn cháu trưởng thành, đương nhiên ông cũng hy vọng cháu được sống tốt.
Ông muốn để cháu và Thẩm Thanh Ngọc tái hôn, mặc dù cũng là vì thế lực của nhà họ Thẩm, nhưng nếu cháu thật sự không có ý gì với Thẩm Thanh Ngọc thì ông cũng sẽ không ép buộc cháu."1
Nói xong ông ta thở dài: "Có một số việc, có một số người, đã bỏ lỡ chính là đã bỏ lỡ, cháu đã sai một lần rồi, chẳng lẽ còn muốn sai lần thứ hai ư?"1.
Danh Sách Chương: