Mục lục
Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 594

“Này, thằng nhóc, cho mày thể diện mà mày lại không muốn à, bản thân khoác lác thì lại là số một đấy. Nếu mày đã rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách mấy người bọn anh đây nặng tay nhé.”

Người đàn ông cầm đầu giật phăng cây gậy bóng chày đang bị Phó Ngọc Hải giữ lấy rồi cầm cây gậy bóng chày vung về phía Phó Ngọc Hải.

Cùng lúc đó, hai người khác nhận được ánh mắt ra hiệu bèn bước tới bên cạnh ghế lái, muốn lôi Thẩm Thanh Ngọc ra khỏi xe.

Thẩm Thanh Ngọc sớm đã nhận ra ngay khi cửa xe vừa được mở, cô nhấc chân đá ngay vào người đàn ông mới mở cửa xe ra.

Hôm nay Thẩm Thanh Ngọc đi một đôi giày cao gót nhọn hoắt, cú đá này trực tiếp đạp vào bụng của người đàn ông, lại dùng toàn lực để ra đòn, nên người đàn ông liền ngã xuống đất, ôm bụng đau đến mức không thể đứng thẳng người.

Tên đồng bọn còn lại vốn muốn đánh lén thấy vậy liền nhanh chóng móc ra con dao đã được chuẩn bị từ trước, định vung dao hướng tới gương mặt của Thẩm Thanh Ngọc.

Dưới ánh trăng, sự lạnh lẽo sắc bén từ con dao găm lóe lên vô cùng chói mắt, Phó Ngọc Hải liếc khóe mắt nhìn qua, vẻ mặt lập tức trở nên kinh hãi, một chân đá bay người trước mặt, quay người lại lao nhanh đến cướp lấy con dao găm đang ở trên tay tên đàn ông kia.

Lưỡi dao lướt qua mu bàn tay, máu liền lập tức tuôn ra như suối.

Thẩm Thanh Ngọc vừa nhìn thấy đã vô cùng hoảng hốt, tức khắc bước xuống xe, đá người đàn ông đã dùng dao tấn công nằm ra đất.

“Phó Ngọc Hải?”

Thẩm Thanh Ngọc vươn tay muốn kéo tay anh xem sao, nhưng lại bị anh nhanh nhẹn tránh đi: “Đừng làm bẩn tay.”

Thẩm Thanh Ngọc cau mày: “Không được phép nói những lời như vậy.”

Cô vừa nói vừa nắm lấy cổ tay anh kéo qua.

Vết thương trên mu bàn tay của Phó Ngọc Hải dài gần năm phân, máu đang rỉ ra không ngừng, cả bàn tay của anh gần như dính đầy máu tươi, trông có vẻ hơi kinh khủng.

Phó Ngọc Hải xua tay: “Vết thương cũng không nặng lắm đâu.”

Thẩm Thanh Ngọc liếc anh một cái, nhấn mạnh vào tay anh, tức giận cười nói: “Không phải vết thương nặng nên không thèm quan tâm luôn có phải hay không?”

Nói xong, cô giơ tay lên cởi ra chiếc khăn lụa đang quàng trên cổ quấn thật chặt vào mu bàn tay anh rồi thắt nút lại để cầm máu.

Sau khi Thẩm Thanh Ngọc làm xong tất cả những việc này, năm tên côn đồ vừa bị cả hai đánh ngã đã kịp thời hoàn hồn, đồng loạt cầm gậy bóng chày vây lại xung quanh hai người họ.

Thẩm Thanh Ngọc đã lâu không động chân động tay gì rồi, đúng lúc có thể nhân cơ hội đêm nay để thả lỏng gân cốt.

“Bạc Minh Tâm kêu mấy người đến đây đúng không?”

Cô vừa nói xong liền cởi áo khoác bên ngoài ném đi, đám người nọ mất cảnh giác nên bị áo khoác của Thẩm Thanh Ngọc quất vào mặt, chỉ biết thở hổn hển vì đau.

Phó Ngọc Hải nhân lúc này cướp lấy hai cây gậy bóng chày từ tay hai người trong đám người bọn họ rồi nhanh chóng đưa một cây cho Thẩm Thanh Ngọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK