Thẩm Thanh Ngọc nhìn Trương Đức Minh, cười nói: “Trưởng thôn Trương hiểu lầm rồi, sao tôi có thể uy hiếp ông được chứ? Tuy nhiên, những người dân đều không muốn rời khỏi nơi mà tổ tiên họ từng sinh sống, đương nhiên Vạn Tượng chúng tôi cũng sẽ không ép mua ép bán.”
Ý trong lời của Thẩm Thanh Ngọc rất rõ ràng, bây giờ không phải là Vạn Tượng đến xin bọn họ ký hợp đồng rời đi, mà là bọn họ yêu cầu Vạn Tượng đến phá bỏ để bọn họ dời sang nơi khác.
“Vớ vẩn! Xem ra hôm nay cô đến đây là để nói mấy lời bậy bạ này! Tôi muốn gặp tổng giám đốc Trần của các người, mau để tổng giám đốc Trần tới đây!”
Giọng nói của Trương Hoàng Bách cực kỳ lớn, lúc nói chuyện gân xanh trên trán nổi hết cả lên, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc như muốn ra tay đánh cho cô một trận.
Nhưng Thẩm Thanh Ngọc không hề có chút sợ hãi, cô đối diện với ánh mắt của Trương Hoàng Bách nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Trưởng thôn Trương, tổng giám đốc Trần đã ủy thác cho tôi toàn quyền xử lí chuyện này.”
Nói xong, cô hơi dừng một chút: “Hơn nữa, tôi cũng nghe theo tổng giám đốc Trần mà làm việc.”
Trần Hạc Nhất muốn làm cô khó xử, vậy thì cô sẽ bắn lén một mũi tên sau lưng anh ta.
“Đồ bà tám khốn kiếp! Cô đang nói nhảm gì vậy! Rõ ràng hôm qua tổng giám đốc Trần đã hứa với tôi, chỉ cần tôi…”
“Giám đốc Thẩm, cảm ơn thông tin của cô, chúng tôi sẽ về cân nhắc kỹ lưỡng.”
Trương Đức Minh ở bên cạnh cắt ngang lời của Trương Hoàng Bách, ông ta nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc với thái độ hết sức thân thiện.
Thẩm Thanh Ngọc lấy tài liệu về, mặt không đổi sắc mở miệng: “Ba ngày, tôi chỉ cho mọi người ba ngày, một khi dự án chính thức bắt đầu thì cho dù trưởng thôn Trương và chủ nhiệm Trương có đến tìm tôi cũng không có ích gì nữa.”
Thẩm Thanh Ngọc nói xong thì quay đầu nhìn Phó Ngọc Lam.
Phó Ngọc Lam gật đầu, cả hai xoay người rời khỏi phòng bao.
Rượu trắng tác dụng chậm, Thẩm Thanh Ngọc vừa ra khỏi phòng bao đã cảm thấy hơi choáng váng.
Vừa rồi cô uống bốn ly rượu trắng, xấp xỉ nửa cân, đã lâu rồi không uống nhiều rượu như vậy.
Hiện tại cơn say dần dâng lên, cả người Thẩm Thanh Ngọc trở nên nóng bừng, bước chân có chút yếu ớt, đi không được ổn định cho lắm.
Phó Ngọc Lam ở sau lưng đỡ cô: “Cô Thẩm, chị không sao chứ?”
Thẩm Thanh Ngọc lắc đầu: “Chị còn tỉnh lắm, vào nhà vệ sinh rửa mặt chút là được.”
“Để em đi với chị.”
Thẩm Thanh Ngọc quay đầu nhìn cô ấy, cười một tiếng: “Không cần đâu, chị cũng không đến nỗi là đi không được, em đi gọi tài xế đi.”
Hai người họ đều uống rượu, tất nhiên là không thể tự lái xe.
Phó Ngọc Lam thấy cô ngoại trừ bước đi hơi lảo đảo một chút thì vẻ mặt vẫn bình thường, cũng không cố chấp ở lại, cô ấy gật đầu: “Vâng, em sẽ đi gọi người đến ngay.”
Thẩm Thanh Ngọc ậm ừ đáp lại, ngẩng đầu nhìn bảng chỉ đường, sau đó đạp giày cao gót đi từng bước đến nhà vệ sinh.
Tác dụng chậm của loại rượu này quả thật rất lớn.
Cũng may là nhà vệ sinh không xa lắm, nhân viên phục vụ nói chỉ cần qua ngã rẽ là tới.
“Xin lỗi…”
Quẹo cua đụng phải người khác, đột nhiên Thẩm Thanh Ngọc tỉnh táo lại rất nhiều, vừa ngước lên nhìn đã thấy Phó Ngọc Hải, cô cười: “Thật trùng hợp.”
Phó Ngọc Hải nhìn cô, đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên: “Say rồi?”
“Một chút thôi.”
Phó Ngọc Hải liếc nhìn cô, không nói rằng có tin hay không: “Em muốn đi đâu?”
Thẩm Thanh Ngọc chỉ vào phòng vệ sinh phía sau lưng anh ta: “Đây này.”
Anh ta quay đầu nhìn, sau đó cười một tiếng: “Đi đi.”
Bấy giờ Thẩm Thanh Ngọc thật sự không có sức ôn lại chuyện xưa nữa, mặt cô nóng lên, suy nghĩ cũng trì trệ một chút.
Cô gật đầu, kế đến đi thẳng vào nhà vệ sinh, hất nước lạnh vào mặt, Thẩm Thanh Ngọc tỉnh táo hơn hẳn.
Cô rút khăn giấy, tự nhìn mình trong gương, đôi gò má ửng đỏ, lông mi ẩm ướt, chả trách lúc nãy Phó Ngọc Hải hỏi có phải cô say rồi không.
Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười, lau tay xong thì ném khăn giấy vào sọt rác, xoay người bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Vừa bước ra cửa, nhìn thấy Phó Ngọc Hải vẫn chưa rời đi, Thẩm Thanh Ngọc hiếm khi ngẩn ra: “Không phải anh Phó đang đợi tôi đấy chứ?”
Rửa mặt xong, giờ đây cô đã tỉnh táo hơn lúc nãy rất nhiều.
Phó Ngọc Hải cười nhạt nhìn cô: “Bạn gái tương lai uống say, người đàn ông như tôi cảm thấy không yên tâm.”
Mặt Thẩm Thanh Ngọc vốn đã nóng rồi, nghe những lời anh nói như thế càng giống như bị người ta châm lửa đốt.
“Thư ký của tôi còn đang chờ bên ngoài.”
“Vậy tôi đưa em ra đó.”
Yêu cầu của Phó Ngọc Hải không quá đáng, cho nên Thẩm Thanh Ngọc cũng không từ chối.
Thẩm Thanh Ngọc vừa bước ra khỏi thang máy được mấy bước đã bị một người phụ nữ chạy đến đụng phải, cô vốn đã đứng không vững, lại còn bị va chạm như vậy thì lung lay mấy cái rồi nghiêng người sắp ngã xuống đất.
Phó Ngọc Hải đứng bên cạnh đưa tay kéo cô lại, Thẩm Thanh Ngọc nhanh chóng đứng ngay ngắn trở lại trên đôi giày cao gót dưới chân.
Ngay khi cô vừa đứng thẳng, ngẩng mặt lên thì thấy Lâm Mai Phương và Bạc Minh Thành ở đối diện đang đi về phía khách sạn.
Trong nháy mắt, toàn thân Thẩm Thanh Ngọc lập tức tỉnh rượu..
Danh Sách Chương: