Bạc Minh Tâm vừa dứt lời, ông cụ Bạc hừ lạnh một tiếng: “Cháu biết sai rồi? Không phải lần trước cháu cũng nói cháu biết sai sao? Nhưng cháu biết sai cái gì?”
“Nhà họ Thẩm ở Nam Thành là gia đình như thế nào, cháu mù hay điếc, không nghe không nhìn thấy hả? Nhà chúng ta trở mặt với nhà họ Thẩm rồi, đối với cháu có gì tốt không? Cháu cho rằng bây giờ gây ra nhiều chuyện như vậy người mất mặt chỉ có Thẩm Thanh Ngọc hả? Cháu tưởng những người khác không nói gì về nhà họ Bạc chúng ta sao?”
Bạc Vĩnh Cơ càng nói càng tức, gân xanh trên trán đều nổi lên: “Cháu là người nhỏ nhất trong nhà, có hai anh trai phía trước, cho đến bây giờ ông cũng không yêu cầu cháu làm việc gì cho nhà chúng ta, chỉ yêu cầu cháu không gây chuyện, còn cháu thì hay lắm, chân trước ông vừa nghĩ đến việc để cho anh hai cháu và Thẩm Thanh Ngọc tái hôn, chân sau cháu đã gây chuyện với Thẩm Thanh Ngọc! Cháu cho rằng gây ra nhiều chuyện như vậy, còn có bao nhiêu người trong sạch bằng lòng gả cho anh cháu? Nếu những việc cháu làm để người ta biết được, có nhà nào dám cưới loại người như cháu về?”
Mỗi câu Bạc Vĩnh Cơ nói ra đều tàn nhẫn, nếu là lúc trước, Bạc Minh Tâm đã bật lại một hai câu, nhưng bây giờ, cô ta quỳ trên mặt đất, ngay cả thở mạnh cũng không dám, ngoại trừ nhận sai, cô ta cũng không dám nói lời thừa thãi nào.
Trước hôm nay, cô ta không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy.
Nhưng mà hơn một tiếng trước, thái độ hung hăng dọa người của Thẩm Thanh Ngọc trong phòng bao, và Bạc Vĩnh Cơ nhẫn nhịn không tức giận, cho dù Bạc Minh Tâm bị ngu cũng biết mình nhất thời kích động, khí thế trong chốc lát đã gây ra một chuyện nghiêm trọng cỡ nào.
Thẩm Thanh Ngọc đã không còn là một cô gái bình dân mà bọn họ vẫn luôn xem là muốn bay lên cành biến thành phượng hoàng nữa rồi, bây giờ cô là con gái của nhà họ Thẩm giàu nhất Nam Thành, sau lưng cô có tư cách và năng lực chống lại nhà họ Bạc.
Mà lần này, cô ta đã gây ra một chuyện, cũng thật sự chọc giận Thẩm Thanh Ngọc rồi.
Bạc Minh Tâm ý thức được mức độ nghiêm trong của chuyện này, nhưng mà bây giờ cô ta mới biết thì cũng đã muộn.
Bách Gia Tính đứng một bên thấy Bạc Vĩnh Cơ càng nói càng kích động, sợ huyết áp ông ta tăng cao, không nhịn được mở miệng nói một câu: “Ông cụ, cô ba đã làm sai thì ông phạt cô ba là được rồi, sao ông lại tức giận như vậy, tổn thương đến thân thể của mình.”
Cháu gái mình nhìn nó lớn tên, tính cách Tần Minh Tú quá mềm yếu, Bạc Minh Tâm lại là đứa con gái nhỏ nhất, chiều đến mức không ra gì.
Lời mà Bạc Minh Tâm nói có mấy phần thật mấy phần giả, Bạc Vĩnh Cơ nghe xong đã hiểu.
Ông ta nhắm mắt lại, nửa ngày sau, Bạc Vĩnh Cơ đè xuống vài phần cơn giận, mới mở to mắt một lần nữa nhìn Bạc Minh Tâm nói: “Cháu biết sai thì tốt, không biết sai cũng được, ông lười nói với cháu.
Dạy dỗ cháu hết lần này đến lần khác nhưng cháu không nghe, bây giờ để gia pháp đến dạy cháu.”
Bạc Vĩnh Cơ nói xong, trực tiếp nhìn về người giúp việc đang đứng một bên: “Khang Vệ, cầm roi tới đây, theo gia pháp, đánh đến mức cô ba cầu xin tha thứ mới thôi!”
Bạc Minh Tâm nghe thấy Bạc Vĩnh Cơ nói vậy, bị dọa đến mức cả người mềm nhũn ngồi xuống mặt đất: “Ông nội! Cháu thật sự biết sai rồi! Ông nội!”
Bạc Vĩnh Cơ nói xong, giống như không nghe được lời cầu xin của Bạc Minh Tâm, quay đầu nhìn thoáng qua Bách Gia Tính đứng bên cạnh: “Dìu tôi về.”
Rốt cuộc thì cũng là cháu gái của mình, thật sự đứng nhìn, Bạc Vĩnh Cơ cảm thấy mình sẽ nhịn không được mà mềm lòng.
Bạc Minh Tâm quả thật thiếu dạy dỗ, lại không ai quản, lần tiếp theo, nói không chừng nhà họ BẠc cũng không bao che được chuyện mà cô ta gây ra.
Khang vệ đứng một bên lên tiếng, xoay người đi cầm roi.
“Ông nội, chờ một chút.”
Bạc Vĩnh Cơ đứng dậy, nghe thấy một giọng nói quen thuộc cất lên, lập tức thấy Bạc Minh Thành bước tới..
Danh Sách Chương: