Người quản lý cấp cao trong khách sạn quay đầu lại nhìn người đàn ông nói em gái anh ta sắp đốt than tự sát trong phòng: "Anh này, em gái của anh, cô ấy! "
Quản lý khách sạn còn chưa nói hết câu thì người đàn ông đứng phía sau bỗng nhiên lấy máy ảnh ra.
Thẩm Thanh Ngọc phản ứng lại nhanh chóng đưa tay lên che mặt, quay đầu né tránh ống kính.
Bạc Minh Thành trầm mặt: "Đưa máy ảnh cho tôi.
"
Hai người đàn ông mặt đối mặt, người đàn ông đứng ngoài nhanh chóng ôm máy ảnh chạy đi.
Sắc mặt Bạc Minh Thành lập tức sa sầm, anh nhìn quản lý và nhân viên khách sạn đang đứng ngoài: "Tối hôm qua là ai khóa trái phòng này.
"
Lúc đầu quản lý khách sạn không nhận ra Bạc Minh Thành, chỉ khi anh từ trong phòng bước ra, ông ta mới bàng hoàng nhận ra, bị dọa đến mức đông cứng cả người: "Tổng, tổng giám đốc Bạc.
"
"Điếc?"
Toàn thân Bạc Minh Thành tỏa khí lạnh, đến lúc quản lý khách sạn phản ứng lại thì mới lắp bắp mở miệng: "Không, không có khóa thưa tổng giám đốc Bạc, khóa cửa phòng này bị hư rồi, sáng sớm nay có hai người đàn ông đến đây nói là sáng nay em gái hai người họ gửi tin nhắn, nói là muốn uống thuốc ngủ tự sát trong phòng thế nên chúng tôi mới dẫn theo nhân viên công tác đến đây mở cửa, đến đây mới biết khóa cửa bị hư, mở không được!"
Quản lý khách sạn nhận ra Bạc Minh Thành, bị dọa đến phát hoảng.
Nếu ông ta thực sự phá hỏng chuyện tốt của cậu hai Bạc, thế thì mai này ở chốn Lâm Thành, còn chỗ nào cho ông ta lăn lộn nữa?
Câu chuyện bí mật về tình yêu của cậu hai Bạc, ông ta hoàn toàn không muốn biết!
Người nhân viên đứng cạnh quản lý khách sạn cũng chẳng không biết rõ về Bạc Minh Thành, thấy thái độ quản lý nhà mình thì chỉ đoán người này là một vị khách rất quan trọng.
Anh cầm cái túi cạnh cửa lên: "Quản lí, trước cửa phòng này có một cái túi, túi này có phải của cô gái bên trong kia không?"
Quản lý khách sạn nghe anh nói thế thì suýt chút nữa đã ngất ngay tại chỗ.
Sao cái người này cứ thích nhắc tới chuyện không cần nhắc thế!
Ông ta đã muốn tự chọc mù mắt rồi rời đi nhưng anh ta thì hay lắm, còn hỏi cái túi này có phải của cô gái bên trong không nữa!
Bạc Minh Thành nghe được câu trả lời của nhân viên khách sạn, anh cúi đầu nhìn túi trên tay, mày hơi nhíu lại, liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc, cuối cùng vẫn tự mình cầm túi tới: "Hai người đi đi, điện thoại trong phòng đều hỏng hết rồi, lát nữa bảo người đưa điện thoại đến đây cho tôi.
"
Quản lý khách sạn nào dám nói gì, gật đầu rồi mau chóng dẫn nhân viên khách sạn rời đi.
Bạc Minh Thành đóng cửa phòng lại, nhưng cửa phòng bị đá văng, chốt cửa đã hỏng, dù có đóng lại cũng đóng không chặt được.
Bạc Minh Thành để túi lên bàn trà: "Túi này chắc là của cô phải không?"
Thẩm Thanh Ngọc nhìn lướt qua, đúng là túi của cô.
Cô vội vàng cầm lấy cái túi, mấy đồ vật bên trong như chìa khóa xe hay điện thoại vẫn còn nguyên.
Thẩm Thanh Ngọc lấy điện thoại di động ra, hôm qua Trần Ánh Nguyệt có gửi cho cô mấy tin nhắn.
Nhưng bây giờ Thẩm Thanh Ngọc không rảnh quan tâm đến mấy cái này, cô cầm túi: "Xe tôi ở dưới lầu, tôi đi trước.
"
Mặc dù quần áo trên người cô có hơi không chỉnh tề thế nhưng Thẩm Thanh Ngọc cũng không muốn trai đơn gái chiếc ở cùng với Bạc Minh Thành trong một phòng.
Bạc Minh Thành cũng không phản đối: "Việc này, tôi sẽ cho người tra rõ.
"
"Ừ.
"
Thẩm Thanh Ngọc lên tiếng, nhìn cũng không thèm nhìn mà cứ thế xách túi ra khỏi phòng.
Cô bấm thang máy thẳng xuống lầu một sau đó đi thẳng tới bãi đậu xe lộ thiên trước khách sạn, tìm thấy xe của mình rồi thì lái thẳng về căn hộ của mình.
Sau khi về đến căn hộ, việc đầu tiên Thẩm Thanh Ngọc làm là ngâm mình trong làn nước ấm, uống một ly vitamin C, Sau đó mới gọi điện cho Phó Ngọc Lam để cô ấy điều tra chuyện tối qua.
.
Danh Sách Chương: