Sau khi ra khỏi Vi Quang, Bạc Minh Thành cũng không rời đi ngay.
Anh ngồi ở trong xe, đốt một điếu thuốc, ngắm nhìn dòng xe đông nghịt trên đường cái phía ngoài cửa sổ xe, mãi cho đến khi hút xong một điếu thuốc, Bạc Minh Thành mới khởi động xe rời đi.
Khi Châu Du Dân gọi điện thoại tới, Bạc Minh Thành đã dừng ở dưới nhà trọ của Thẩm Thanh Ngọc hơn ba mươi phút.
Trước khi đến sắc trời vẫn còn sáng, bây giờ đã hoàn toàn tối đen, màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ bên trái là Lâm Thành rực rỡ về đêm.
Điện thoại di động ở bên cạnh đổ chuông réo rắt, Bạc Minh Thành thu lại tầm mắt ở ngoài cửa sổ, cầm điện thoại lên liếc nhìn.
Lúc nhìn thấy rõ tên người gọi đến hiển thị trên màn hình, anh không khỏi nhíu mày một cái.
Bây giờ Bạc Minh Thành không muốn nhận điện thoại của Châu Du Dân, nhưng điện thoại rung thật sự rất quấy nhiễu người ta suy nghĩ.
Vốn dĩ anh muốn từ chối không nghe máy, ngón tay lại không cẩn thận nhấn vào "nút nhận cuộc gọi" ở phía trên.
Điện thoại không mở loa ngoài, nhưng trong xe yên tĩnh, giọng nói của Châu Du Dân vẫn hết sức rõ ràng: "Thành, cậu điên rồi à, cho dù cậu có ghét Thẩm Thanh Ngọc đến mức nào, cũng không cần thiết phải tung những chuyện kia lên mạng chứ?"
Loáng thoáng nghe được lời của Châu Du Dân, khiến ngón tay định ngắt điện thoại của Bạc Minh Thành bỗng nhiên dừng lại.
Ngón trỏ hơi giật giật, Bạc Minh Thành thay đổi suy nghĩ, cầm điện thoại di động lên, đặt ở bên tai: "Cậu đang nói cái gì?"
Châu Du Dân ở đầu bên kia điện thoại cũng vừa họp xong, chuyện trên mạng cũng mới biết được không bao lâu.
Mặc dù anh ta quen biết Bạc Minh Thành hơn hai mươi năm gần ba mươi năm, quan hệ giữa hai nhà cũng tốt, nhưng chuyện trên mạng kia Châu Du Dân vẫn cảm thấy không được tử tế.
Huống hồ, lúc trước cũng là do anh miệng tiện nhắc đến chuyện manga kia ở trước mặt Bạc Minh Thành, nếu không có lẽ cả đời Bạc Minh Thành cũng không biết chuyện này.
Tiếp tục nghĩ như vậy, hiếm khi Châu Du Dân cảm thấy lương tâm hơi thấp thỏm, vừa kết nối được với Bạc Minh Thành, mở miệng đã không nhịn được mà mắng một câu.
Lúc này nghe thấy lời của Bạc Minh Thành, Châu Du Dân không khỏi ngẩn ra: "Chuyện manga kia, cậu bảo người ta tung lên mạng, còn nói Thẩm Thanh Ngọc chen chân vào giữa cậu và Lâm Mai Chi, cậu quá đáng lắm rồi, Bạc Minh Thành? Năm đó khi cưới Thẩm Thanh Ngọc, nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu là người đề nghị mà?"
"Tôi để người ta tung chuyện manga lên mạng lúc nào?"
Châu Du Dân sửng sốt một lát: "Không phải cậu tung à? Chuyện này đâu có mấy người biết!"
Châu Du Dân nghe thấy lời này của Bạc Minh Thành, cả người hơi ngơ ngác, khi phản ứng lại bèn thấp giọng văng tục một câu: "Không phải cậu, thế đứa nào ác vậy, cậu lên mạng mà xem, Thẩm Thanh Ngọc bị người ta mắng cho té tát! Gì mà chen chân vào tình cảm sâu nặng tiện không gì sánh bằng! Mấy người trên mạng chửi khó nghe cực, tôi còn..."
Châu Du Dân còn chưa dứt lời, phát hiện cuộc gọi đã bị cúp.
Anh ta cúi đầu liếc nhìn dòng "Cuộc gọi đã kết thúc" trên màn hình điện thoại, bị chọc giận đến nỗi bật cười: "Trần Ánh Nguyệt nói đúng thật, đồ chó má Bạc Minh Thành này!"
Sau khi Bạc Minh Thành cúp điện thoại của Châu Du Dân bèn đăng nhập ngay vào Weibo, mấy phút sau, anh mới hiểu được tại sao Trần Ánh Nguyệt lại giận đùng đùng chạy đến Vi Quang làm ầm ĩ.
Nhìn mấy dòng hot search trong điện thoại di động, màu mắt Bạc Minh Thành cũng càng ngày càng lạnh xuống.
Anh chưa từng nghĩ sẽ xé mở những chuyện này để người ta xát muối lên vết thương của Thẩm Thanh Ngọc, cũng không cảm thấy Thẩm Thanh Ngọc là người thứ ba trong mối quan hệ giữa anh và Lâm Mai Chi.
Mà bây giờ, trên mạng toàn là những lời như vậy, tình cảm gần mười năm bắt đầu từ khi còn trẻ mà Thẩm Thanh Ngọc dành cho anh bị coi thường bị chửi bới đến buồn nôn, mà hành động liều lĩnh làm vợ anh của cô năm đó cũng bị chửi là hèn hạ không biết xấu hổ..
Danh Sách Chương: