Mục lục
Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Tiểu Ngũ, đỉnh đấy!”
Thẩm Thanh Ngọc không tốn quá nhiều công sức mà khiến hai người Kiều Lệ và Tô Nguyệt Lăng không nói nên lời.

Với chiếc xe đắt tiền lên đến 2 triệu tệ như thế, cô tin rằng Kiều Lệ và Tô Nguyệt Lăng sẽ không dám tùy tiện mua, thế nhưng nếu không mua thì với những lời khoác lác vừa rồi của bọn họ, Trần Ánh Nguyệt đoán bọn họ cũng không mặt dày đến mức đó.

Thẩm Thanh Ngọc quay đầu liếc nhìn cô ấy: “Đi thôi, chúng mình cùng nhau đi ăn!”
Tuy nhiên bây giờ cô đã mua xe rồi nên không cần đi xe của Trần Ánh Nguyệt nữa.

Trần Ánh Nguyệt nghĩ đến bộ dạng thất thần vừa rồi của Kiều Lệ và Tô Nguyệt Lăng, tâm trạng cô ấy vô cùng thoải mái: “Đi thôi, chúc mừng cậu có xe mới.

Tớ gọi cả mấy người Lâm Thành đến nữa nhé!”
“Được chứ!”
Khi còn đi học, bọn họ đã cùng nhau ăn uống hát ca vui vẻ, bây giờ vừa hay bọn họ đều ở Lâm Thành, có thời gian tụ tập với nhau cũng tốt.


Hiếm khi mới có một ngày Lâm Thành và Cao Kều rảnh như hôm nay, sau khi ăn trưa, Trần Ánh Nguyệt không nỡ rời đi như vậy, dù sao thì sau khi tốt nghiệp mọi người đều rất bận rộn.

Vì thế, cô ấy đề xuất thuê một studio để mọi người cùng nhau vui đùa, dù sao thì buổi biểu diễn ngắn ngủi trong bữa tiệc sinh nhật của Trần Ánh Nguyệt vẫn chưa đủ đã.

Lâm Thành đưa mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Tôi không có ý kiến gì.”
Cao Kều cũng không dám có ý kiến gì: “Tôi cũng đồng ý luôn!”
Cuối cùng, cả ba người họ đều đưa mắt nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc.

Thấy vậy, Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cười: “Tớ cũng chưa nói là không đồng ý!”
Trần Ánh Nguyệt trực tiếp quyết định, bọn họ cùng nhau đi thuê studio, luyện lại những tác phẩm mà họ đã viết khi còn trẻ.

Những ngày tháng như này thật tươi đẹp.

Lâm Thành đi đến chỗ Thẩm Thanh Ngọc, cúi đầu nhìn cô.

Thẩm Thanh Ngọc đặt bình nước xuống: “Đúng thế.”
Dù sao thì kiếm được tiền cũng là một việc rất thú vị.

Lâm Thành mỉm cười: “Tốt đấy.”
Thẩm Thanh Ngọc nhướng mày, cô luôn cảm thấy trong lời nói của Lâm Thành có ý tứ gì đó: “Sao vậy?”
“Không có gì.”
Lúc này, Trần Ánh Nguyệt mới chạy tới: “Này, vừa rồi Đàm Anh Phương gọi điện cho tớ, cầu cứu tớ giúp đỡ một chuyện.”

Thẩm Thanh Ngọc nhìn cô ấy, khẽ nở nụ cười: “Cậu ấy nhờ cậu giúp đỡ, cậu nói với bọn tớ làm gì?”
“Haiz! Chuyện này một mình tớ không giải quyết được!”
Thẩm Thanh Ngọc đã biết chuyện này từ lâu, cô khịt mũi: “Nói đi, lại có chuyện gì?”
“Cũng không phải chuyện gì to tát cả, chỉ là quán rượu của Đàm Anh Phương đêm nay khai trương, cậu ấy muốn mấy người bọn mình đến đó cho tiếp thêm dũng khí cho cậu ấy!”
“Tiếp thêm dũng khí?”
Thẩm Thanh Ngọc không thèm tin lời Trần Ánh Nguyệt nói, nếu như chỉ cần đến đó tiếp năng lượng thì Đàm Anh Phương sẽ không dùng chữ “cầu cứu” rồi.

Ánh nhìn của Thẩm Thanh Ngọc khiến Trần Ánh Nguyệt cũng không còn cách nào khác: “Ý của cậu ấy là bảo bọn mình qua đó hát cho cậu ấy một đêm, khuấy động bầu không khí, giúp cho quán cậu ấy nổi hơn.

Không phải trước đây bọn mình rất nổi tiếng ở ONE sao?”
Trần Ánh Nguyệt vốn dĩ rất thích những nơi náo nhiệt, hơn nữa, đã lâu rồi cô ấy không được biểu diễn, kể từ lần trước, cô ấy vẫn luôn cảm thấy chưa vui hết nấc.

Bây giờ có cơ hội, Trần Ánh Nguyệt rất nóng lòng được lên sân khấu biểu diễn, thế nhưng một mình cô ấy không thể tạo thành một ban nhạc được.

Dù sao thì, mấu chốt là phải phụ thuộc vào nhân vật chính!1
Nói xong, Trần Ánh Nguyệt háo hức nhìn sang Thẩm Thanh Ngọc.


Thời gian trở lại đây, Thẩm Thanh Ngọc bỗng nhiên trở nên trầm mặc, ít nói hơn hẳn, vì thế Trần Ánh Nguyệt thật sự không thể nhận ra Thẩm Thanh Ngọc có đồng ý chuyện này không.

Lúc này, Trần Ánh Nguyệt có hơi căng thẳng.

Nếu như Thẩm Thanh Ngọc nói không đi, vậy không phải kế hoạch của cô ấy tan tành sao?
Thêm vào đó, hôm trước cô ấy đã vỗ ngực, tự tin hứa với Đàm Anh Phương: “Không vấn đề gì, cậu chỉ việc quảng cáo cho quán thôi, chuyện này cứ để tớ lo!”
Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu, khẽ hắng giọng: “Cậu chỉ hỏi mỗi tớ thôi à, còn Cao Kều và Lâm Thành thì sao?”
Cao Kều trả lời: “Tôi không ý kiến gì nha Tiểu Ngũ.”
Lâm Thành đứng bên cạnh, câu trả lời vẫn như cũ: “Tôi không có ý kiến gì.”
Thẩm Thanh Ngọc: “…”
Nếu bây giờ cô nói không, Đàm Anh Phương có cắt đứt quan hệ với cô không?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK