Gã đàn ông kia vừa mới đi khỏi, cả người cô gái đang được Thẩm Thanh Ngọc đỡ đã mềm đi như không còn sức lực, chỉ biết ngồi bệt xuống dưới đất khóc nấc lên.
Thẩm Thanh Ngọc bỗng chốc không đỡ nổi người nữa nên đành phải ngồi chồm hỗm xuống theo cô gái kia: "Em khóc ở trong này thì được gì chứ.
Nhà em ở đâu, chị đưa em về nhé?"
Nghe thấy lời của Thẩm Thanh Ngọc, cô gái mới ngừng tiếng khóc rồi nhìn cô trong chốc lát: "Cảm ơn, em, em ở trong khách sạn này luôn, nhưng bây giờ không dám ở nữa.
Hành lý và chứng minh thư của em vẫn còn trong phòng.
Chị có thể đi lấy hành lý với em được không?"
Người thảm như vậy từ trước đến nay Thẩm Thanh Ngọc chưa gặp được mấy người nên lòng đồng cảm khó có lúc tràn ra.
Cô chìa tay kéo cô gái kia: "Đi thôi."
Vào thang máy, cô gái kia lại cúi đầu nức nở.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn thấy thì không khỏi nở một nụ cười: "May mà thang máy không có người khác đấy, nếu không người ta lại nghĩ chị đã làm gì em rồi cũng nên."
Nghe được lời của Thẩm Thanh Ngọc, cô gái ngại cùng liếc mắt mình cô một cái: "Xin lỗi chị, em, chỉ là em không nhịn nổi."
Thẩm Thanh Ngọc lấy khăn tay từ trong túi ra đưa cho cô gái: "Được rồi, đừng khóc nữa, sau này đừng ngây thơ thế nữa nhé."
Cô gái nhận lấy khăn tay, lại biết ơn liếc mắt nhìn cô một cái: "Cảm ơn chị, nếu không phải gặp được chị thì thật sự em không biết phải làm sao bây giờ..."
Thẩm Thanh Ngọc hừ một tiếng: "Sợ gì chứ, bây giờ là xã hội pháp trị rồi, em báo cảnh sát là được mà."
"Điện thoại của em bị bọn họ tịch thu."
Thẩm Thanh Ngọc dừng một chút: "Hiện tại không sao rồi, em đừng sợ."
"Cảm ơn, chị đúng là người tốt."
Thẩm Thanh Ngọc lớn vậy rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên có người khen cô là người tốt.
Cô không nhịn được cười: "Bình thường chị cũng không tốt như vậy."
Bình thường cô sẽ không có lòng nhiệt tình như vậy.
Nếu không phải cô gái này lao thẳng vào người cô thì chưa chắc cô đã xen vào chuyện nào.
Cô gái lau nước mắt, không nói gì nữa.
Thang máy nhanh chóng đến nơi.
Thẩm Thanh Ngọc nhấc chân đi ra ngoài rồi nghiêng đầu liếc nhìn cô gái: "Thẻ phòng ở trên người em sao?"
Cô gái gật gật đầu: "Lúc em chạy có cầm thẻ phòng theo, nhưng mà chứng minh thư đều ở trong phòng..."
Thẩm Thanh Ngọc cười cười: "Cũng thông minh đấy chứ."
Có lẽ là có Thẩm Thanh Ngọc bên cạnh nên cô gái kia dần dần không sợ hãi nữa.
Hai người nhanh chóng bước tới căn phòng trong lời nói của cô ấy.
Cô gái lấy thẻ phòng ra nhưng không dám mở cửa, còn sợ hãi nhìn Thẩm Thanh Ngọc.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Ngọc gặp người nhát gan như vậy, người này còn nhát hơn cả Trần Ánh Nguyệt nữa.
Cô bất đắc dĩ nhận lấy thẻ phòng từ trong tay cô gái: "Sợ gì chứ, chẳng lẽ bọn họ còn có thể chờ em trong phòng nữa sao?"
Thẩm Thanh Ngọc cầm thẻ phòng, đặt lên cửa quét một cái, cửa cảm ứng "tích" một tiếng rồi mở ra.
Cô đẩy cửa ra rồi nhìn lướt qua bên trong một chút, sau đó quay đầu lại nhìn về phía cô gái: "Không có ai đâu, em..."
Cô còn chưa nói xong, cô gái vừa rồi còn khóc thút thít đã đột nhiên giơ tay đẩy mạnh cô vào phòng.
Ánh mắt hèn yếu vừa rồi của cô gái kia bây giờ cũng đã trở nên sắc bén.
Thẩm Thanh Ngọc lảo đảo hai bước.
Đột nhiên có một người đi ra từ phía sau cửa, cô bị bất ngờ không kịp đề phòng nên bị gã đàn ông nấp sẵn phía sau giữ chặt.
Cô còn chưa kịp lấy lại phản ứng đã bị gã đàn ông kia ném một viên gì đó vào miệng.
Sau đó gã kia hung hăng đẩy một cái khiến Thẩm Thanh Ngọc té lăn ra đất.
Chờ cô đứng được lên thì cửa đã “ầm” một tiếng đóng lại.
Thẩm Thanh Ngọc đứng dậy kéo cửa một cái.
Quả nhiên cửa đã bị khóa cứng.
Đúng là người tốt sẽ không bao giờ có cái kết có hậu mà.
Lần này thì hay rồi, lật thuyền trong mương.
Thẩm Thanh Ngọc muốn gọi điện thoại, mới phát hiện ra di động để trong túi xách, mà chẳng biết từ bao giờ túi đã bị cầm đi rồi.
Cô không khỏi nhíu mày một cái rồi nhấc chân đi qua sảnh.
Lúc này cô mới phát hiện có một người đang nằm trên giường.
Người trên giường không phải ai xa lạ mà chính là chồng trước của cô!.
Danh Sách Chương: