Lần đầu Thẩm Thanh Ngọc phát hiện ra giọng Phó Ngọc Hải có sự mê hoặc khó tả, cô kìm lòng không được mở miệng uống mật ong theo lời anh ta nói.
Phó Ngọc Hải nói đúng, bây giờ đầu cô đau dữ dội.
Nhưng Thẩm Thanh Ngọc say sẽ không mất ý thức, ý thức cô vẫn rất rõ ràng, nhưng cảm thấy đau đầu khó chịu nên không muốn nhúc nhích.
Uống được nửa ly mật ong, Thẩm Thanh Ngọc lắc đầu: "Anh có chuyện tìm tôi sao?"
"Muốn gặp em thì có xem là chuyện không?"
Anh ta đặt nửa ly mật ong còn lại lên bàn, Thẩm Thanh Ngọc nhìn mật ong vàng cam kia, thấy hơi khó tiếp lời.
Một lúc sau, Thẩm Thanh Ngọc động đậy: "Tôi muốn nghỉ ngơi, Phó Ngọc Hải."
Tác dụng về sau của rượu kia rất lớn, Thẩm Thanh Ngọc cũng không có hơi sức đâu mà khách sáo với Phó Ngọc Hải.
"Tôi có thể ở đây đợi một lát không?"
"Vì sao?"
Thẩm Ngọc Thanh vừa đứng lên chuẩn bị về phòng thay đồ ngủ, hơi khó hiểu.
Phó Ngọc Hải ngẩng đầu nhìn cô, cười ấm áp: "Hai ngày nay ngủ không ngon."
Anh ta nói, ngập ngừng: "Nhưng lúc em bên cạnh tôi, tôi cảm thấy rất vui vẻ, trong căn phòng này có hơi thở của em, tôi nghĩ tôi có thể ngủ ngon được vài tiếng."
Nếu là bình thường, mặt Thẩm Thanh Ngọc đã đỏ ửng từ lâu, nhưng bây giờ cô đau đầu, nghe Phó Ngọc Hải nói vậy, cảm nhận ít hơn ngày thường một chút, chỉ gật đầu: "Tuỳ anh vậy, xin lỗi, tôi không khỏe lắm, không nói chuyện với anh nữa."
"Có chuyện gì thì gọi tôi, ngủ ngon."
Thẩm Thanh Ngọc nhìn đôi mắt đào hoa chưa ý cười kia của anh ta, lại nhớ đến lời của anh ta tối đó.
"Ngủ ngon."
Cô nhanh chóng đáp lại rồi vội vàng về phòng.
Hai ly Nhân Gian Vô Thượng quả thật rất mạnh, Thẩm Thanh Ngọc rửa mặt đánh răng, thay quần áo xong thì lên giường ngủ.
Hôm sau là cuối tuần, lúc Thẩm Thanh Ngọc dậy thì trời đã sáng hẳn.
Cuối tuần điện thoại không có báo thức, cô khát quá mới tỉnh.
Tối quá uống hai ly rượu mạnh như thế, thức dậy đầu vẫn còn hơi đau, miệng thì khát khô khốc, dạ dày cũng hơi khó chịu.
Nhưng điều khiến Thẩm Thanh Ngọc khó chịu nhất chính là mùi rượu khó ngửi trên người mình, cô tiện tay cầm một chai nước suối dự trữ trong phòng uống mấy ngụm rồi đi tắm.
Sau khi tắm xong, người khoan khoái hơn nhiều, cũng bớt đau đầu hơn chút đỉnh.
Nhớ đến chuyện tối qua, Thẩm Thanh Ngọc ngồi trước bàn trang điểm hơi lơ đễnh.
Nhưng rất nhanh sau đó, cơn đói bụng đã khiến Thẩm Thanh Ngọc lấy lại tinh thần.
Chiếc bụng rỗng tuếch kêu "rột rột" hai tiếng, Thẩm Thanh Ngọc gác lại suy nghĩ, định nấu mì lấp đầy cái bụng trước.
Vừa mở cửa phòng, Thẩm Thanh Ngọc đã ngửi thấy mùi cháo mềm dẻo.
Thẩm Thanh Ngọc thoáng sững sờ, nhớ tối qua trước khi mình về phòng, hình như Phó Ngọc Hải có nói anh ta muốn ở đây một lát.
Khí đó đầu cô đau đến khó chịu cũng không quan tầm nhiều, thẳng thừng gật đầu đồng ý.
Không phải đến giờ vẫn chưa đi chứ?
Thẩm Thanh Ngọc nhớ đến chuyện hôm qua, thấy hơi ngượng ngùng.
Nhưng cô đến phòng bếp thì Phó Ngọc Hải không ở đó.
Trên tủ lạnh dán một miếng ghi chú, vừa nhìn là biết nét chữ mạnh mẽ phóng khoáng bên trên là của Phó Ngọc Hải.
"Chào buổi sáng, cháo tôi hẹn giờ ninh vào tối qua, tối qua uống rượu mạnh thì buổi sáng thức dậy nên ăn chút cháo, dạ dày sẽ dễ chịu hơn."
Phần đề chữ là Phó Ngọc Hải, còn có một mũi trên, trên mũi tên viết: Bất ngờ ở phía sau.
Thẩm Thanh Ngọc xé miếng ghi chú xuống, lật ra sau lưng, bên trên là một hàng chữ: Thẩm Thanh Ngọc đừng tự ti, em rất tốt, xứng đáng được tôi thích lâu như thế, cũng xứng đáng để tôi luôn thích em.
Trong thoáng chốc, Thẩm Thanh Ngọc có xúc động muốn khóc..
Danh Sách Chương: