“Trần Ánh Nguyệt!”
Lúc Bạc Minh Thành phản ứng lại với câu “Thẩm Thanh Ngọc thật sự mù rồi mới thích anh mười mấy năm” của Trần Ánh Nguyệt, Trần Ánh Nguyệt đã nhận ra mình nói sai.
Cô ấy còn chưa nói xong thì đã im bặt, ầm ĩ một trận như vậy rồi xoay người bỏ đi.
Bạc Minh Thành định ngăn lại, nhưng vừa duỗi tay ra thì đã không bắt được gì.
“Lâm Nam Vũ, ngăn Trần Ánh Nguyệt lại cho tôi!”
Lâm Nam Vũ luôn đứng ở cửa nghe thấy lời nói giận dữ này của Bạc Minh Thành thì vô thức đuổi theo Trần Ánh Nguyệt.
“Cô Trần, phiền cô dừng lại, tổng giám đốc Bạc có chuyện muốn nói...”
Song, không đợi Lâm Nam Vũ nói xong, Trần Ánh Nguyệt dứt khoát đạp cậu ta ra, sau đó đóng cửa thang máy lại.
Nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại và Lâm Nam Vũ bên ngoài không đuổi kịp nữa, Trần Ánh Nguyệt thở phào một hơi.
Nhưng cái thở dài này chẳng kéo dài được lâu thì Trần Ánh Nguyệt đã bực bội nắm tóc mình, sau đó giơ tay tát mình hai cái.
Cô ấy nói cái gì vậy chứ, sao lại không kiềm được lời vậy!
Lâm Nam Vũ không ngờ Trần Ánh Nguyệt đột nhiên lại nhấc chân đá tới, lúc cậu ta phản ứng lại thì đã bị Trần Ánh Nguyệt đá rồi, chật vật đứng lên thì cửa thang máy đã đóng lại.
Lúc này, Bạc Minh Thành cũng sầm mặt ra khỏi phòng làm việc.
Lâm Nam Vũ không ngăn được người, trong lòng cậu ta vô cùng thấp thỏm: “Tổng giám đốc Bạc, tôi không ngăn được cô Trần.”
Vừa rồi Bạc Minh Thành cũng nhìn thấy cảnh Trần Ánh Nguyệt đạp Lâm Nam Vũ, anh cúi đầu nhìn cậu ta, sau đó đưa mắt nhìn những người xung quanh: “Hay lắm sao?”
Trần Ánh Nguyệt đến quá đột ngột, mấy giám đốc cấp cao vốn đang họp đều ngẩn ra nhìn Trần Ánh Nguyệt xông vào ném đồ vào Bạc Minh Thành, khí thế đó khiến các cấp cao của Vi Quang sững sờ.
Bây giờ bị Bạc Minh Thành quát bọn họ mới phản ứng lại, vội vàng cúi đầu chuồn đi.
Bạc Minh Thành nhìn Lâm Nam Vũ: “Vào đây.”
Trái tim Lâm Nam Vũ run lên, chỉ thấy tay chân lạnh toát.
Lâm Nam Vũ ngẩng đầu nhìn Bạc Minh Thành đã vào phòng làm việc, cậu ta hít một hơi rồi nhấc chân đi vào theo.
“Đóng cửa lại.”
Bạc Minh Thành cau mày, hơi chán ghét nhìn vẻ mặt Lâm Nam Vũ.
Lâm Nam Vũ vội xoay người đóng cửa, sau đó đi tới trước mặt Bạc Minh Thành: “Tổng giám đốc Bạc?”
Lâm Nam Vũ cũng biết mình không làm tròn nhiệm vụ, chẳng những để Trần Ánh Nguyệt xông vào gây ầm ĩ lớn như vậy, vừa rồi Bạc Minh Thành bảo cậu ta ngăn Trần Ánh Nguyệt lại nhưng cậu ta vẫn không ngăn được.
Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Nam Vũ thấy lạnh toát.
Bạc Minh Thành nhìn cậu ta: “Những lời Trần Ánh Nguyệt vừa nói, cậu nghe thấy không?”
Lâm Nam Vũ sửng sốt, tưởng mình nghe nhầm.
Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Bạc Minh Thành, cậu ta vội lên tiếng: “Không...!không nghe rõ ạ.”
Không thể nào không nghe rõ được, dù sao vừa rồi Trần Ánh Nguyệt nói lớn tiếng như vậy, đừng nói là Lâm Nam Vũ, tất cả trợ lý trong văn phòng đều nghe rõ mười mươi.
Nhưng rõ ràng những lời Trần Ánh Nguyệt nói không phải những lời mà những người cấp dưới như Lâm Nam Vũ có thể nghe, tất nhiên Lâm Nam Vũ không dám thừa nhận mình đã nghe thấy trước mặt Bạc Minh Thành được.
Bạc Minh Thành cười giễu một tiếng: “Cô ta vừa nói gì, nhắc lại lần nữa.”
Bạc Minh Thành nói, khựng lại giây lát rồi nói tiếp: “Nói sai một câu thì đừng mơ đến tiền thưởng cuối năm của cậu nữa.”
Lâm Nam Vũ nghe Bạc Minh Thành nói thế thì đờ ra, cậu ta nhìn Bạc Minh Thành, thấy anh đang sầm mặt nhìn mình thì ý thức được Bạc Minh Thành đang nói mát, lúc này Lâm Nam Vũ mới cẩn thận dè dặt lặp lại từng chữ Trần Ánh Nguyệt vừa nói: “Bạc Minh Thành, con mẹ nó anh có còn là một thằng đàn ông không? Anh có phải là...”1
“Mấy câu mắng tôi thì không cần lặp lại!”
Lâm Nam Vũ vừa nói một câu thì đột nhiên bị Bạc Minh Thành lên tiếng cắt ngang..
Danh Sách Chương: