Mục lục
Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thẩm Thanh Ngọc không lên tiếng, Trần Ánh Nguyệt nhìn mà phát hoảng, không nhịn được mà vươn tay kéo lấy tay áo của Thẩm Thanh Ngọc: “Tiểu Ngũ, không thì, cậu đánh tớ hai cái?”
Bộ dạng này của cô thật khiến cho người ta đau lòng.

Nghe Trần Ánh Nguyệt nói thế, Thẩm Thanh Ngọc thu lại mạch suy nghĩ của mình, lia mắt đảo một vòng trên người cô ấy: “Vậy cậu tìm chỗ nào trên người mình mà chịu được hai cú đánh của tớ đi.”
“...”
Nói chuyện thì nói chuyện thôi, còn công kích cá nhân là sao hả.

Thẩm Thanh Ngọc cũng lười tính toán với Trần Ánh Nguyệt, mặc kệ Bạc Minh Thành có biết hay không, dù sao tối nay cô đã nói rõ ràng hét cả rồi, từ giờ trở đi, hai người bọn họ không còn dính líu gì với nhau nữa.

Anh đi trên cầu độc mộc của anh, cô bước trên đường ngập nắng của cô.

Lời đã nói ra, không thể quên.


Bây giờ tranh cãi chuyện này với Trần Ánh Nguyệt thì chẳng phải là tự tát vào mặt mình hay sao?
Thẩm Thanh Ngọc không có cái thói quen đó, cô nhấc tay nhéo một cái lên mặt của Trần Ánh Nguyệt, cười khẽ một tiếng: “Cậu ăn cơm chưa đó?”
Trần Ánh Nguyệt vừa thấy Thẩm Thanh Ngọc nhấc tay lên đã tưởng rằng cô thật sự muốn mặc kệ tình cảm bao năm nay mà đánh cô ấy, vô thức đưa tay lên che đầu mình.

Đánh thì đánh, đừng đánh cô ấy tới ngốc luôn là được!
Thế nhưng những bạt tai và nắm đấm trong tưởng tượng không hề rơi lên người cô ấy, Trần Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy thịt trên mặt mình bị nhéo một cái, theo sau đó là tiếng cười của Thẩm Thanh Ngọc và câu hỏi cô ấy đã ăn cơm chưa.

Trần Ánh Nguyệt sững người, cứ để chuyện này trôi qua như vậy sao?
“Chưa, chưa ăn nữa.”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn cô ấy với ánh mắt ghét bỏ: “Tớ có đóng gói đồ ăn qua đây, ở chỗ Đàm Anh Phương, qua ăn đi.”
Trần Ánh Nguyệt lập càng thêm hối hận vì cái miệng tiện của mình vào hôm đó: “Xin lỗi nha Tiểu Ngũ, là lỗi của tớ hu hu hu.”
“Khóc cũng được thôi, đừng có chùi nước mũi lên người tớ.”
“...”
Hỏng cả bầu không khí rồi.

Trần Ánh Nguyệt đứng dậy khỏi người của Thẩm Thanh Ngọc: “Vậy tớ đi ăn cơm đây.”
Vừa dứt lời, bụng của cô ấy đã phối hợp kêu một tiếng “ùng ục”.

Thẩm Thanh Ngọc bị Trần Ánh Nguyệt chọc cười, liếc cô ấy một cái: “Cái bụng kháng nghị rồi hả?”
Trần Ánh Nguyệt đúng là đói lắm rồi, vội vàng đi đến chỗ Đàm Anh Phương tìm đồ ăn.

Thẩm Thanh Ngọc chậm rãi đi theo sau cô ấy, Đàm Anh Phương thấy Thẩm Thanh Ngọc đã trở lại thì vẫn không chịu hết hy vọng: “Tiểu Ngũ, cậu thật sự không nghĩ tới việc giúp tớ thêm một lần nữa sao?”

Trần Ánh Nguyệt đứng một bên không hiểu gì cả: “Giúp gì thế?”
“Tối nay không phải là ngày quốc tế phụ nữ sao, tớ đã mời rất nhiều người trở lại trình diễn, nhưng còn chưa tìm được ứng cử viên cho “Nữ vương” nữa!”
Trần Ánh Nguyệt vừa nghe đã hiểu: “Ý của cậu là muốn để Tiểu Ngũ lên làm “Nữ vương” à?”
Đàm Anh Phương nhìn Thẩm Thanh Ngọc, liên tục gật đầu.

Thẩm Thanh Ngọc đưa tay cầm một ly nước ép trái cây lên, làm bộ không nghe thấy.

Đàm Anh Phương biết không thể thuyết phục được Thẩm Thanh Ngọc nên chuyển sang đánh chủ ý lên người Trần Ánh Nguyệt, nghiêng đầu qua thì thầm với Trần Ánh Nguyệt: “Cậu nhờ được Tiểu Ngũ giúp đỡ thì tớ chia cho cậu một nửa thành tích tối nay, thế nào?”
Có tiền kiếm nha…
Mắt của Trần Ánh Nguyệt lập tức sáng rỡ: “Tối nay cậu có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Cỡ hơn ba mươi vạn.”
“Uầy.”
Trần Ánh Nguyệt nói khẽ: “Chốt!”
Một nửa của số đó nói ít thì cũng có cả bao, có tìm không kiếm thì chính là đồ ngu.

Trần Ánh Nguyệt nuốt thức ăn trong miệng xuống, bưng hộp cơm đến bên cạnh Thẩm Thanh Ngọc, nhìn người ta cười hì hì: “Tiểu Ngũ…”

Có điều cô ấy còn chưa nói xong thì Thẩm Thanh Ngọc đã trực tiếp từ chối: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Nói rồi, Thẩm Thanh Ngọc đặt cái ly trong tay xuống: “Đưa cơm đến rồi, tớ trở về đây, ngày mai còn có cuộc họp sớm.”
Nói rồi, cô đứng dậy rời đi.

Đàm Anh Phương căng thẳng, vội vàng kéo Trần Ánh Nguyệt một cái.

Vì mười lăm vạn, Trần Ánh Nguyệt cũng bất chấp bỏ cơm quăng đũa nhảy xuống khỏi ghế cao đuổi theo Trần Ánh Nguyệt.

Thẩm Thanh Ngọc vừa đến cổng quán bar thì đã gặp phải người quen.

Là Phó Ngọc Hải.1
Còn có một người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh Phó Ngọc Hải..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK