Mục lục
Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 526

Nhưng hôm nay như vậy cũng tốt, bùng nổ trước, dư luận sẽ chuyện bé xé to, cũng chả trách ông cụ Bạc lại xỉu ngay đó.

Thẩm Thanh Ngọc nghĩ đến đây thì tâm trạng càng tốt hơn.

“Anh không tin tôi sao?”

Thẩm Thanh Ngọc thấy anh im lặng thì chủ động lên tiếng.

“Không phải.”

Phó Ngọc Hải cười lắc đầu, đôi mắt đào hoa là ý cười dịu dàng, cảm giác như muốn đắm chìm cô trong đó.

Thẩm Thanh Ngọc chỉ nhìn một cái đã không chịu nổi.

Khi đôi mắt này tràn ngập tình ý nhìn người khác, cô tin rằng đổi lại là người khác cũng sẽ không chịu nổi.

Phó Ngọc Hải ngừng một chút rồi bổ sung thêm một câu: “Cho dù biết là giả, nhưng tôi cũng vẫn không kìm được.”

Anh tin Thẩm Thanh Ngọc, tin cô không phải muốn tái hôn với Bạc Minh Thành.

Nhưng cho dù như vậy, cho dù anh biết cô đang diễn kịch, anh đứng nhìn dưới sân khấu vẫn sẽ không có cách nào nhìn cô và Bạc Minh Thành tiến hành hôn lễ.

Năm đó anh không dám xông lên sân khấu vì anh cảm thấy mình chẳng qua chỉ là một người yêu thầm không biết nặng nhẹ.

Anh không có tư cách, cũng không có thân phận nào để nói không.

Cho dù bây giờ cũng vậy, nhưng chuyện giống nhau, anh không thể nhịn thêm lần nữa.

Thẩm Thanh Ngọc không ngờ là như vậy, cô nhìn Phó Ngọc Hải một cái, muốn lên tiếng nhưng nghe thấy anh hỏi trước: “Thẩm Thanh Ngọc, đừng yêu anh ta nữa, được không?”

Tối hôm nay, tâm trạng Thẩm Thanh Ngọc rất tốt, nghe câu hỏi của Phó Ngọc Hải, hiếm khi không cảm thấy áp lực, cô còn cười trêu chọc một câu: “Không yêu anh ta, yêu anh à?”

Phó Ngọc Hải không ngờ Thẩm Thanh Ngọc sẽ nói như vậy, anh ngỡ ngàng sững người một lát rồi sau khi phản ứng lại, cúi đầu mỉm cười: “Vậy thì tốt quá rồi.”

Khi anh cười lên, đôi mắt đào hoa chứa đựng ánh sáng, mà trong ánh sáng lại có cô.

Thẩm Thanh Ngọc bị anh nhìn mà mặt hơi nóng lên, cô mỉm cười nghiêng đầu: “Không còn sớm nữa, tôi lên nghỉ ngơi đây.”

“Tám giờ mười hai phút.”

Thật ra thời gian vẫn còn sớm, cái cớ của Thẩm Thanh Ngọc đúng là hơi vụng về.

Cô có hơi ngại ngùng nhìn Phó Ngọc Hải một cái: “Hay là, lên uống ly trà?”

Phó Ngọc Hải cụp mắt mỉm cười: “Được.”

Tối uống trà không tốt lắm, cuối cùng Thẩm Thanh Ngọc vẫn không pha trà cho Phó Ngọc Hải, cô làm cho anh một ly nước ép: “Tối không thích hợp uống trà.”

Phó Ngọc Hải nhìn cô: “Nước ép cũng rất tốt.”

Váy của Thẩm Thanh Ngọc ôm dáng nên sau khi ngồi xuống chỉ có thể thẳng lưng.

Điện thoại cô đặt trên bàn kêu liên hồi, là tin nhắn của Trần Ánh Nguyệt gửi cho cô.

Nhưng Phó Ngọc Hải đang ở đây, Thẩm Thanh Ngọc định muộn chút nữa mới trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK