• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Lâm Thanh Hàm gọi điện thoại xong, dùng nước nóng rửa mặt, thu thập một lát, vốn dĩ cả người có chút mệt mỏi lại cưỡng bách đánh lên tinh thần. Nàng lại lau mặt cho Khúc Mặc Thương, có lẽ là vì khăn ngâm nước ấm dễ chịu, Khúc Mặc Thương nghiêng đầu xoa xoa, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Thấy cô đã tỉnh, Lâm Thanh Hàm vội vàng cất khăn đi, thò người tới khẩn trương nóii: "Em đánh thức chị sao? Có nơi nào khó chịu hay đau đầu không?"

Khúc Mặc Thương bị sốt một đêm vẫn có chút mơ hồ, mềm ngốc nhìn miệng Lâm Thanh Hàm không ngừng lải nhải, sau khi định thần lại mỉm cười nói: "Chị còn tưởng mình đã trở lại năm đầu cao trung."

Lâm Thanh Hàm bỏ qua lời này, không nhịn được cười, nhưng vành mắt vẫn đỏ: "Nhớ rõ như vậy, không phải tối qua bị sốt đến mơ hồ sao? Đói bụng không, có muốn ăn chút gì không?"


Khúc Mặc Thương nhìn xung quanh một mảnh trắng như tuyết, đây là bệnh viện. Cô cau mày: “Chị không muốn ăn, miệng rất đắng.”

Lâm Thanh Hàm nghe thấy lời này liền cau mày: “Chờ một chút, em giúp chị súc miệng.”

Khúc Mặc Thương vươn tay giữ nàng lại, vừa định nói lại ho khan, không ngừng ho được, càng ho cổ họng càng ngứa. Lâm Thanh Hàm thấy cô che miệng ho càng ngày càng trầm trọng, cho nên nhanh chóng lấy tờ giấy ra, vỗ nhẹ vào lưng cô.

Khúc Mặc Thương cố chịu đựng, cuối cùng không ngừng ho cho đến khi nước mắt gần như trào ra, cô giữ chặt Lâm Thanh Hàm: "Chị chỉ bị cảm thôi, lại không phải không thể cử động, chị sẽ tự đi."

Lâm Thanh Hàm không còn cách nào khác là mặc áo khoác vào cho cô, ở một bên nhìn cô rửa mặt. Vì cơn sốt, toàn thân Khúc Mặc Thương đều đau nhức, động tác lớn liền không đủ dưỡng khí, thở hổn hển, mặc dù đã cố gắng chịu đựng nhưng mắt Lâm Thanh Hàm vẫn đau nhức.


Đỡ cô trở về nằm xuống, Lâm Thanh Hàm rót nước cho cô uống. Khúc Mặc Thương ngẩng đầu nhìn nàng, lần này nàng không yêu cầu chính mình thò tới, cúi đầu nhấp một ngụm nước trong ly. Sắc mặt Lâm Thanh Hàm rất không tốt, ngoại trừ vành mắt mệt mỏi đến có màu xanh nhàn nhạt, còn không giấu được lo lắng cùng đau lòng, có lẽ để nàng chiếu cố cô ngược lại sẽ làm nàng vui vẻ hơn một chút.

Sau khi tỉnh dậy, cô không giấu được cảm giác khó chịu, rõ ràng nhất chính là đau đầu, miệng khô đắng, uống hai ngụm nước này cũng cảm thấy rất khó nuốt. Còn có cảm giác thiếu sức lực, buồn nôn, chút quen thuộc làm người đau đầu, giống như năm đó.

Nhưng sau khi vận động, một loại cảm giác khó chịu khác ập đến, tay chân cô cũng bị bỏng lạnh, sau một đêm đã nứt da, hiện tại nơi sưng sóng cùng ngứa ngấy khó chịu kia làm cô không nhịn được lấy tay cọ nhẹ vào chăn bông.


Lâm Thanh Hàm tinh ý phát hiện ra động tác có chút không thoải mái của cô, cúi đầu nhìn ngón trỏ sưng đỏ của cô, ngăn cản không cho cô tiếp tục động tác: “Chị đây là bị bỏng lạnh, đừng gãi.”

Khúc Mặc Thương cau mày, có chút ủy khuất: "Ngứa."

Lâm Thanh Hàm nhìn bộ dáng này của cô, vừa đau lòng lại vừa buồn cười, nàng đã từng bị nứt da, biết là rất khó chịu nên cúi đầu thổi nhẹ cho cô để giảm bớt cảm giác nóng rát, lại nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay cho cô.

Cũng không phải Lâm Thanh Hàm được cẩm y ngọc thực từ nhỏ, làm không ít việc nặng, tuy ngón tay trắng nõn mềm mại, nhưng trên đầu ngón tay có một tầng vết chai mỏng, cọ như vậy rất thoải mái. Khúc Mặc Thương híp mắt dựa vào trên giường nhìn nàng, khóe môi cong lên càng lúc càng cao.

Lâm Thanh Hàm xoa xoa cẩn thận nhìn cô, thấy cô vui vẻ cười cũng không nhịn được mà nở nụ cười, sau khi giảm ngứa cho cô, Lâm Thanh Hàm rửa tay cẩn thận bôi một lớp thuốc mỡ trị bỏng lạnh. Lại lại mở chăn bông nhìn chân cô.
Nhìn ngón chân mềm mại trắng nõn của cô cũng đỏ, có vào chỗ sưng, có lẽ ngứa chịu không nổi nên lén cọ, bàn chân trắng nõn cũng đã ửng hồng, Lâm Thanh Hàm lau cho cô lại giúp cô xoa bóp. Nụ cười trên gương mặt Khúc Mặc Thương lại vụt tắt, chỉ còn lại ôn nhu cùng quyến luyến. Ba mẹ cô bảo cô tách khỏi Lâm Thanh Hàm, nhưng cô làm sao có thể cam tâm buông bỏ một người như vậy.

Một người phát ngốc nhìn một người, trong khi người kia tràn đầy đau lòng cẩn thận bôi thuốc cho cô, cũng không để ý Khúc Thịnh và Tiêu Vân Anh đang nhìn hai người từ khe cửa, thật lâu không đẩy cửa bước vào.

Khi bôi thuốc xong, Khúc Mặc Thương thúc giục nàng rửa tay, Lâm Thanh Hàm cúi người hôn cô, Khúc Mặc Thương quay đầu đi: “Chị bị bệnh.”

Lâm Thanh Hàm nhìn cô, giơ tay lên: “Chị lại chê em bẩn, hay là ghét bỏ chính mình?"
Khúc Mặc Thương bật cười: "Lâm Thanh Hàm, chị cảm thấy em thật sự lòng dạ hẹp hòi, chị nói cái gì em cũng đều nhớ rõ."

Lâm Thanh Hàm cười rửa tay, ôn thanh nói, "Trước đó chú Khúc nói chị không chịu ăn cơm,  hôm qua lại sốt cả đêm, hẳn là chị đói rồi, chị muốn ăn gì em mua."

Khúc Mặc Thương nghiêng đầu suy nghĩ, nhưng khi ánh mắt quét đến cánh cửa bên cạnh, nụ cười đột nhiên tắt đi. Lâm Thanh Hàm thấy sắc mặt của cô không đúng, vừa nghĩ tới cái gì, lập tức xoay người, nhìn thấy Khúc Thịnh và Tiêu Vân Anh đã đẩy cửa đi vào.

Tiêu Vân Anh không thể chịu đựng được nữa, vội vàng chạy vào nhìn Khúc Mặc Thương: "Con thật là ngốc a, ngày lạnh như vậy lại chạy ra ngoài. Thanh Hàm nói con sốt cả đêm, còn có nơi nào không thoải mái không? Bị bỏng lạnh sao?”

Khúc Mặc Thương lắc đầu: “Con không sao.” Cô không nói nhiều, cũng không nhìn Khúc Thịnh.
Nhưng Lâm Thanh Hàm vẫn luôn nhìn Khúc Thịnh, lúc này ông tràn đầy tức giận cùng đau lòng, định bước lên phía trước, nhưng Lâm Thanh Hàm lại lặng lẽ tiến lên một bước, vẻ mặt lãnh đạm lạnh lùng nhìn Khúc Thịnh.

Khúc Thịnh trừng mắt nhìn Lâm Thanh Hàm, thấy sắc mặt của hai người không tốt, sắc mặt Khúc Mặc Thương càng tái nhợt, tinh thần không tốt, lập tức đè nén lửa giận.

“Bác sĩ nói thế nào, hiện tại không có gì nghiêm trọng đi?” Ngữ khí của Khúc Thịnh không quá ôn hòa, nhưng vẫn bất động thanh sắc nhìn Khúc Mặc Thương.

“Vâng.”

Thấy cô không muốn nói chuyện, Khúc Thịnh hít sâu một hơi: “Để mẹ con mua cho con một chút đồ ăn đi, hai ngày nay con ăn không nhiều, dinh dưỡng theo không kịp sao có thể mau khỏe lại." Ông liếc nhìn Lâm Thanh Hàm: "Con đi ra ngoài với ta, ta có chuyện muốn nói với con."
Khúc Mặc Thương cau mày muốn nói, nhưng lại bị cổ họng khô ngứa chặn lại, cúi đầu ho khan lần nữa. Sắc mặt Lâm Thanh Hàm cứng lại, nhưng nàng chỉ có thể chịu đựng, nhìn Tiêu Vân Anh đưa giấy cho cô.

Khúc Thịng hít một hơi, nói, “Ta sẽ không làm nó khó xử đâu.” Ông đi thẳng ra khỏi phòng.

Lâm Thanh Hàm đi theo ông ra ngoài, cũng không nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn ông, trong mắt không có khiêm tốn cùng nhu hòa như trước đây. Trong lòng Khúc Thịnh bật cười, vẫn nhướng mày nói: “Con rất bất mãn với ta?”

Lâm Thanh Hàm rũ mắt xuống, sau đó trầm giọng nói: “Đúng vậy.”

Khúc Thịnh khẽ cười, ngữ khí có chút lạnh lùng: “Nếu không phải là con, nó cũng sẽ không vì đoạn tình cảm này mà bị ta nhốt lại, nếu không đi tìm con, nó cũng sẽ không bị bệnh."

Lâm Thanh Hàm đột nhiên ngẩng đầu: "Chú Khúc, hôm qua con không phản bác ngay tại chỗ không phải vì con thực sự sợ cái gọi là uy hiếp của ngài, mà là vì những cái đó con thực sự không thể thay đổi, càng là bởi vì ngài là ba của chị ấy. Hiện tại ngài có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với con ở nơi này, chỉ là vì ngài không biết đêm qua chị ấy đã gặp phải cái gì."
Khúc Thịnh cau mày: "Lâm Thanh Hàm, nó là con gái của ta, trên đời này không chỉ có con đau lòng nó, chẳng lẽ chúng ta còn yêu nó ít hơn con?"

Đôi mắt Lâm Thanh Hàm đỏ hoe: "Đúng vậy, khẳng định là ngài đau lòng chị ấy, vậy ngài khi đêm qua trở về nhìn thấy chị ấy ngồi xổm trong nền tuyết lạnh đến cứng đờ, cảm giác của con như thế nào không? Chị ấy chỉ mặc một chiếc áo len cùng một cái áo khoác, tuyết rơi lớn như vậy mà ngồi xổm ở dưới lầu tiểu khu. Khi con ôm chị ấy, chị ấy còn không thể duỗi thẳng chân, giống như đang ôm tượng điêu khắc bằng băng, ghé vào trên người con mà con còn không chút cảm giác được một chút nhiệt khí! Đưa chị ấy vào nhà sưởi ấm thật lâu, chị ấy mới bắt đầu run rẩy. Tới bệnh viện nửa đêm bị sốt, tiêm cũng không hạ xuống được, vẫn luôn nói lạnh, quần áo đều ướt đẫm."
Sắc mặt Khúc Thịnh trắng bệch không nói được một câu, Lâm Thanh Hàm hít một hơi thật sâu, chịu đựng nước mắt: "Hai người chỉ nghe con nói chị ấy bị cảm lạnh, nghe con nói chị ấy sốt cả đêm, ngài không tận mắt nhìn thấy tận mắt, không biết con hối hận thế nào, lại sợ hãi đến thế nào. Hôm qua thiếu chút nữa con đã không về nhà mà đi nhà Giai Di, nếu con không trở về, có thể chị ấy ngây ngốc như vậy mà chết cóng ở bên ngoài! Chỉ bởi vì con nghĩ đây kế hoãn binh, mà ngài lại gấp không chờ nổi dùng cái này đi khuyên chị ấy, làm chị ấy hồ đồ trong mưa tuyết lớn chạy ra ngoài!"

Khúc Thịnh nghe nàng cắn răng thấp giọng nói, đã run rẩy, phía sau lập tức ra một thân mồ hôi lạnh, ngón tay đều phát run.

"Chú Khúc, ngài nói cho Khổng Ích Tường biết cũng được, muốn thế nào cũng có thể, trừ khi chính miệng Mặc Thương nói không cần con, bằng không con tuyệt đối sẽ không buông tay. Cảnh Thái đối với con chẳng có ý nghĩa gì, huống chi là Khổng gia, cái gì con cũng không cần, con chỉ cần chị ấy. Con nguyện ý thỏa hiệp, con tôn trọng ngài thông cảm ngài, là bởi vì chị ấy yêu hai người, nhưng nếu kết quả lại là tổn thương chị ấy, con cũng sẽ không để ý nhiều như vậy."
"Nếu con thất lễ cũng mong ngài thông cảm, con đi mua đồ ăn cho Mặc Thương.” Nói xong, nàng xoay người đi xuống lầu, không thèm nhìn lại.

Khúc Thịng đứng bên ngoài hồi lâu, sau khi hút một điếu thuốc trên hành lang, lòng nặng trĩu trở về phòng. Khúc Mặc Thương thấy ông bước vào thăm dò ở phía sau, hành động này khiến Khúc Thịnh chua xót. Lời nói vừa rồi của Lâm Thanh Hàm khiến ông kinh hãi, khi nhìn đến Khúc Mặc Thương, ông lại cảm thấy áy náy.

Trước khi vào cửa, hai người đều trộm nhìn một hồi, nói thật là ông chưa bao giờ hiểu, Khúc Mặc Thương luôn ổn trọng tao nhã trước mặt người khác lại còn có một mặt trẻ con đáng yêu như vậy, ông càng chưa thấy qua boi dáng cô cười vui vẻ đến ôn nhu như vậy.

Ý niệm ban đầu kiên định không thể lay chuyển, lúc này giống như đang lung lay, dứt bỏ thành kiến cùng kháng cự, không thể không nói hai người trấn an lẫn nhau ấm áp đến làm trong lòng hai người nóng lên, nếu Khúc Mặc Thương có thể tìm được bạn trai như vậy, e rằng Khúc Thịnh sẽ không phản đối.
"Ba, con không sao. Cuối năm công ty rất bận, ba cùng mẹ trở về đi."

Tiêu Vân Anh lắc đầu: "Năm đó con bị bệnh, mẹ cùng ba con không biết nên cũng không chăm sóc con. Lần này chúng ta đều biết, nói thế nào cũng không thể rời đi a."

Khúc Mặc Thương mỉm cười: "Con đã trưởng thành rồi, lại không phải tiểu hài tử"

Nghe đến đây, trái tim của Khúc Thịnh đột nhiên bị nắm, quay đầu lại che đi đôi mắt đỏ hoe, ông chợt nhận ra, hai người đã bỏ lỡ rất nhiều điều mà đáng lẽ phải làm với Khúc Mặc Thương khi cô còn nhỏ. Bây giờ bị bệnh, Khúc Mặc Thương sẽ không làm nũng với hai người, cũng không cần hai người dỗ dành chăm sóc, nhưng khi cô cần hai người dỗ dành chăm sóc lại bị bỏ qua vì việc kinh doanh. Hiện tại tựa hồ cô chỉ biểu hiện ra bộ dáng tiểu nữ nhi trước mặt Lâm Thanh Hàm, điều này khiến Khúc Thịnh ghen tị lại đau lòng.
Nhận ra mình đã bất tri bất giác bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc trong cuộc đời của con gái, trái tim Khúc Thịnh quay cuồng, ông mở cửa bước ra ngoài, thở dốc.

Khúc Mặc Thương nhìn ông đột nhiên rời đi, mím môi nói: “Ông ấy không muốn gặp con sao còn tới đây làm gì?”

Tiêu Vân Anh thở dài: “Đứa nhỏ ngốc, sao ba con lại không muốn gặp con, ông ấy nhận được cuộc gọi nói con ở bệnh viện, mặt ông ấy đều thay đổi. Ba con rất đau lòng con, chỉ là ông ấy không biểu đạt ra thôi. Mẹ cũng biết lần này chuyện gì đã xảy ra, là ông ấy làm không đúng, nhưng mà Mặc Thương, ba mẹ thực sự không muốn con đi con đường gian nan như vậy."

Khúc Mặc Thương ho khan vài tiếng, nhìn Tiêu Vân Anh nói: :Mẹ, gian nan là cái gì? Vốn dĩ bắt đầu một đoạn tình cảm đã không hề đơn giản, con không ngốc, cũng sẽ không vì tuổi trẻ liền cho rằng có tình yêu liền có thể không màng tất cả. Con cũng đều nghĩ tới phản kháng của hai người cùng những người khác. Hôm qua con đi tìm em ấy, phát hiện em ấy không có ở đó, con tưởng em ấy đã đi rồi nên trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, còn bị đông lạnh đến quá sức, nhưng khi con có ý thức liền nhận ra đó chính là em ấy. Lúc đó con liền không còn khổ sở mà rất hạnh phúc. Mẹ, con cảm thấy em ấy đáng giá để con trả giá."
Sắc mặt Tiêu Vân Anh phức tạp, nhìn vẻ mặt mệt mỏi mà mềm mại của cô, trong lòng vừa mềm vừa chua xót: “Trước không nói nữa, sốt cả đêm nhất định rất vất vả, con nghỉ ngơi đi.”

Lâm Thanh Hàm đã sớm trở lại, không nhìn thấy Khúc Thịnh làm nàng có chút ngẩn ra, sau đó mở cháo nấm rau xanh nàng mua ra. Ngoài ra còn có các loại trái cây như kiwi, táo và lê.

Khúc Mặc Thương nhìn cháo, sắc mặt liền phiền muộn: "Chị không muốn ăn cháo, không có khẩu vị.”

Lâm Thanh Hàm không ngờ lại tốt tính: “Chỉ ăn một chút thôi, em biết trong miệng chị không có khẩu vị nên em không mua cháo trắng. Cái này ăn rất ngon, em còn mua trái cây, chua chua ngọt ngọt sẽ có khẩu vị, à, còn có cà chua, em cũng mua đường, thứ chị thích ăn nhất."

"Không phải em đều nói là cà chua (番茄 )sao? Sao lại nói cà chua (西红柿)." Khúc Mặc Thương nhìn quả cà chua trên tay mà không nhịn được cười nói.
Lâm Thanh Hàm nhướng mày, nghiêm trang nói: “Chị là bệnh nhân, chị thích cái gì chính là cái đó.”

Tiêu Vân Anh nhìn dáng vẻ săn sóc sủng nịch của Lâm Thanh Hàm, đôi mày vốn dĩ đang nhíu chặt của bà không khỏi giãn ra.

Sau khi ăn hơn nửa bát cháo, Khúc Mặc Thương không ăn được nữa, Lâm Thanh Ham cắt một quả táo cho Tiêu Vân Anh, sau đó lấy nước ấm, cắt thành từng miếng rồi cho vào bát nhựa. Cà chua bị chần nước sôi, bong hết vỏ, trông rất xấu xí, Lâm Thanh Hàm dùng nĩa ghim một miếng đút cho Khúc Mặc Thương: "Đừng ghét bỏ nó xấu, chị không thể ăn quá lạnh, chỉ có thể đun nóng thôi.”

Tiêu Vân Anh ngồi ở một bên yên lặng gặm táo lạnh, mạc danh cảm thấy có chút chua, lại có chút ngọt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK