Cô bé thấy nàng vẫy tay có chút do dự, ở kia nhút nhát sợ sệt nhìn nàng. Lâm Thanh Hàm thấy thế khẽ mỉm cười, mặc dù diện mạo nàng lạnh lùng nhưng rất ưa nhìn, cười như vậy trông rất đẹp, cô bé dừng một chút cũng dịch tới.
Lâm Thanh Hàm vươn tay cầm lấy bát của cô bé, sau đó bỏ đùi gà vào, cô bé cầm bát trong mắt có chút vui vẻ, nhưng nghĩ nghĩ lại đỏ mặt nói: "Đây là gia gia nãi nãi nấu cho các huynh tỷ ăn, em không thể ăn."
Lâm Thanh Hàm nhẹ giọng nói, "Không sao, chị ăn no rồi, cái này cho em, có muốn chị gắp thêm đồ ăn cho em không?"
Cô bé lắc lắc đầu, cầm bát tươi cười đi tìm cậu bé khác, hai người vừa nói chuyện vừa ăn, tựa hồ còn chia một ít đùi gà cho cậu bé.
Khúc Mặc Thương nhìn cô bé đang chỉ vào Lâm Thanh Hàm, sau đó đưa ánh mắt nhu hòa đặt ở trên người nàng.
“Đã nhiều năm chị không ngắm sao.” Yến Kính về đêm cũng hiếm khi có trăng, chứ đừng nói đến là ngôi sao. Ban đêm phồn hoa vô số màu sắc, nhưng lại che giấu quang mang mỹ lệ tự nhiên.
“Đúng vậy.” Hai người ở bên ngoài ngắm sao trên bầu trời một lúc, cho đến khi Khúc Mặc Thương vươn tay sờ vào bàn tay lạnh lẽo của Lâm Thanh Hàm.
"Buổi tối rất lạnh, hôm nay cũng mệt một ngày. Chúng ta đi nghỉ ngơi đi."
Trong thôn loáng thoáng truyền đến vài tiếng chó sủa, lại dần dần trở lại bình tĩnh, một đêm như vậy rất thích hợp để ngủ. Nhưng chuyện này không bao gồm thám tử tư xách túi lớn túi nhỏ, giờ phút này Tiết Thanh Sơn đang run bần bật một mình trong căn lều đã được dựng lên. Nhìn thấy tiếng chó sủa cách không xa bên này, không ngừng tự mắng mình ngốc.
Vốn tưởng điều kiện đến đây khó khăn hơn một chút, nhưng Khúc Mặc Thương và Lâm Thanh Hàm chạy tới đây khẳng định là có vấn đề, huống hồ cảnh giác lại thấp, rất nhanh nhiệm vụ có thể kết thúc, nhưng mười tám khúc quanh của đường núi buổi chiều khiến hắn muốn mắng mẹ.
Bởi vì sợ hỏi lại quá lộ liễu, hắn đơn giản theo dõi, kết quả hắn kéo lều bạt mang theo ba lô, suýt chút nữa ngã chết. Khi đi tới bệ đá nghỉ ngơi thấy đường núi không có ai, hắn thật sự không nhịn nổi mà gọi điện cho Chu Văn Kỳ oán giận một hồi, trực tiếp nói hắn không làm việc này. Kết quả là Chu Văn Kỳ trực tiếp tăng lương gấp ba lần, thêm 5 vạn tiền thưởng, làm hắn lập tức cắn răng đồng ý.
Nhưng lúc này, hắn đang gặm bánh bích quy uống nước lạnh, cảm giác được đêm lạnh lẽo cô đơn nơi núi rừng, có cho thù lao gấp ba lần cũng không thể nguôi ngoai nỗi bi thương này.
Ở trên núi chắp vá cả đêm, Tiết Thanh Sơn tỉnh dậy tìm một chỗ khuất để cất đồ đạc, hắn chỉ lấy một chiếc kính viễn vọng và một chiếc máy ảnh. Trốn ở ngọn núi phía sau, đợi đến hơn tám giờ cuối cùng Khúc Mặc Thương và Lâm Thanh Hàm cũng xuất hiện.
Hắn cách có chút xa, chỉ có thể nhìn thấy hai người đang nói cái gì, liền nhìn thấy Lâm Thanh Hàm vươn tay sửa sang cổ áo và tóc cho Khúc Mặc Thương. Mà Khúc Mặc Thương đưa tay ôm mặt nàng, chọc đối phương rùng mình, sau đó cả hai lại cười lớn.
Chính hắn nhìn cũng không nhịn được cười, theo dõi lâu như vậy hắn cũng phát hiện hai người cực kỳ hợp nhau, đều là mỹ nữ xinh đẹp mê người, ở bên nhau giao lưu cũng rất thú vị. Bất quá với kinh nghiệm nhiều năm của hắn, hắn luôn cảm thấy giữa hai người có cái gì không đúng, nhưng mỗi lần hắn cũng không thể nghĩ ra là nơi nào không đúng.
Khúc Mặc Thương và Lâm Thanh Hàm náo loạn một hồi, tạm thời giảm bớt khẩn trương, chờ lát nữa hai người đến trường làng để tìm Lâm Yên, bởi vì Lâm Thanh Hàm cả đêm không ngủ nhiều, buổi sáng cảm thấy tinh thần có chút không tốt, đáy mắt đều là màu xanh nhạt.
"Chị hỏi bí thư rồi, dì Lâm ở trong trường nên tối hôm qua không thấy dì ấy, hẳn là dì ấy cũng không biết có người ngoài đến. Buổi sáng dì ấy có lớp, chúng ta ở bên kia chờ rồi giữa trưa đi tìm dì ấy, được không? Hay là em cần thêm một chút thời gian?"
Lâm Thanh Hàm nhìn cô mím môi hít một hơi thật sâu: "Không sao, không cần."
Hai người chào hỏi rồi đi theo hướng dẫn của dân làng đi dọc theo một con đường khác, đến trường tiểu học ở phía đông của làng. Đường còn dốc, Khúc Mặc Thương và Lâm Thanh Hàm đã chuẩn bị sẵn giày leo núi, dù không dám đi quá nhanh nhưng cũng không đến mức bị ngã.
Mà Tiết Thanh Sơn đi theo phía sau không dám đi, chỉ có thể chui qua bụi rậm như một con thú hoang. Nhưng dù có chuẩn bị đến đâu cũng không có cách nào đối phó với những trường hợp khẩn cấp, ví như trên núi đều có bụi gai, thường thường dính trên quần áo, trên mặt lại có vết xước, khiến cho hắn đau đến nhe răng trợn mắt. Đeo găng tay vừa đi đường vừa nhổ bỏ những chiếc gai đang móc mình, trái tim Tiết Thanh Sơn là một vạn con ngựa đang phi nước đại qua bùn, hận không thể chửi ầm lên, này không phải chuyện người làm!
Lửa giận trong lòng cuối cùng cũng biến thành ủy khuất, từ trên núi bò xuống, Tiết Thanh Sơn nhặt một ít hạt không rõ tên, đau lòng sờ vào camera quả thật muốn khóc.
Cũng may lúc đó đường ít người nên hắn có thể đi xa phía sau. Hắn nhìn hai nữ nhân trước mặt mà không hiểu nổi, không làm đại tiểu thư tổng giám đốc mà chạy đến nơi quái quỷ này làm gì?
Nhìn thấy trường học, hắn quan sát trên sườn đồi một lúc, sau đó thấy không có người chú ý liền lẻn vào trường học, nhìn thấy hai người được một nam nhân dẫn vào một căn phòng, hắn nhíu mày, tựa hồ là đang tìm người, nghe có vẻ như là Lâm lão sư? Họ Lâm? Hắn đi tới, ngồi xổm trong góc chậm rãi chờ đợi, đồng thời trong lòng cũng có chút phỏng đoán.
Tiết Thanh Sơn ngồi xổm bên ngoài gần một tiếng đồng hồ, hai chân tê dại. Hôm nay gió rất lớn, nhiệt độ liên tục giảm, lạnh đến mức hắn thở không nổi.
Lâm Thanh Hàm đứng trong căn phòng nhỏ chỉ có mười mét vuông, nhìn những thứ được bố trí trong phòng. Một chiếc giường sắt đơn được kê gọn gàng, bên cửa sổ đặt một chiếc bàn gỗ sơn đỏ, lớp sơn đỏ trên bàn đã sớm bị bong tróc. Trên đó có một chồng sách, mặt trên còn đặt những tờ giấy kiểm tra in mực ngay ngắn, Lâm Thanh Hàm nhìn thấy tất cả đều được đánh dấu phê bình bằng bút đỏ, nét chữ trên đó vừa quen thuộc vừa xa lạ, đã nhiều năm nàng không thấy chữ viết tay của mẹ nàng.
Ánh mắt đảo qua, Lâm Thanh Hàm ngây người nhìn bức ảnh bên trên. Đã lâu nàng không thấy tấm ảnh đó, nàng vẫn mặc đồng phục học sinh, lúc đó nàng có chút nặng nề, nhìn vào máy ảnh có chút ngượng ngùng, bức ảnh cũng có chút cũ kỹ. Nhưng vẫn được đặt cẩn thận vào khung, được lau sạch sẽ.
Khúc Mặc Thương thấy nàng đứng đó bất động liền đi tới, nhìn thấy khung ảnh, cô bước tới, nhẹ nhàng nắm tay nàng: “Em đừng lo lắng, dì Lâm rất yêu em.”
Lâm Thanh Hàm nhìn căn phòng đơn sơ một lúc lâu sau mới gật đầu, hai người chờ trong phòng hồi lâu cho đến khi tiếng chuông bên ngoài vang lên, tiết học buổi sáng đã kết thúc.
Khúc Mặc Thương rõ ràng cảm giác được thân thể của Lâm Thanh Hàm căng chặt, cô vỗ vỗ bả vai nàng, đứng bên cạnh nàng. Hơn mười phút sau, giọng nói vui vẻ của một đám trẻ bên ngoài truyền đến, ríu rít gọi Lâm lão sư.
Trong âm thanh một mảnh non nớt ồn ào, Lâm Thanh Hàm rõ ràng bắt được giọng nói dịu dàng và nhẫn nại của một nữ nhân, khi giọng nói gần một chút, Lâm Thanh Hàm ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Nữ nhân ngoài cửa lại lên tiếng: “Ngoan một chút, đừng ồn ào, có khách đến tìm Lâm lão sư.” Sau đó cửa bị đẩy ra, Lâm Yên nhìn thấy hai người ở trong phòng liền sững sờ ở cửa.
Lâm Thanh Hàm tựa hồ rất bình tĩnh, chỉ mở to mắt nhìn Lâm Yên, có thể thấy rõ kinh ngạc nhìn người mang sắc mặt tái nhợt, hai tay vừa cầm sách giáo khoa vừa run rẩy, môi run run không nói nên lời.
Những hài tử đi theo bên ngoài nhìn thấy hai vị tỷ tỷ xinh đẹp trong phòng đều im lặng, nhưng một vài hài tử thấy lão sư của chúng run rẩy liền kéo góc áo của Lâm Yên: “Lão sư, người sao vậy?”
Lâm Yên như bỗng nhiên lấy lại tinh thần, dời mặt đi, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, bà ổn định cảm xúc, nhanh chóng nói với đám hài tử phía sau: "Người nhà của lão sư đến, ta không sao, các con đi chơi đi. Chờ lát nữa lão sư sẽ nấu cơm cho các con ăn."
Vài hài tử nghe lời mà rời đi, nhưng lại không yên tâm quay đầu lại nhìn cho đến khi Lâm Yên đóng cửa lại, bà dựa vào cửa nhìn Lâm Thanh Hàm, rốt cuộc không kìm được nước mắt mà không ngừng rơi xuống, thanh âm cũng run rẩy: "Hàm... Hàm Nhi."
Bà muốn đi về phía trước nhưng lại không dám, ánh mắt lại khóa chặt Lâm Thanh Hàm, nhìn đứa con gái mà bà đã hơn bảy năm không gặp. Nàng còn xinh đẹp hơn cả tưởng tượng, trong mơ cũng mơ thấy nàng hơn một lần, nhưng nàng đột nhiên xuất hiện khiến bà vừa kinh ngạc nhưng cũng vừa cảm thấy hoảng sợ, vẻ mặt vô cảm của Lâm Thanh Hàm lúc này càng khiến bà vô cùng khó chịu.
Nhìn thấy Lâm Yến khóc đến sắp ngã quỵ, Lâm Thanh Hàm không nhịn được nữa, nàng ngồi xổm xuống đỡ Lâm Yên không đứng được, khi nói chuyện, nàng phát hiện giọng nói của mình đã nghẹn ngào: "Mẹ."
Nàng cũng không nói nên lời, nàng nghĩ mình có thể kìm lại được, nhưng khi Lâm Yên ôm chặt lấy nàng, nàng hoàn hoàn không kìm được mà khóc như một đứa trẻ, những ủy khuất cùng oán trách đã tích tụ suốt mấy năm đều bộc phát ra: “Tại sao mẹ không cần con, đưa con... ném con một mình cho ông ta.”
Lâm Yên nghe lời nàng nói mà lòng như dao cứa, làm sao bà có thể không biết Lâm Thanh Hàm sẽ chịu ủy khuất, nhưng bà biết rõ hơn là ở bên cạnh bà, Lâm Thanh Hàm sẽ cùng bà chịu khổ cả đời, thậm chí còn bị bà trì hoãn. Nhưng khi ở Khổng gia, tuy không thoải mái nhưng nàng là con một của Khổng gia, chỉ cần bà rời đi, Khổng gia sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc với nàng, hơn nữa nàng còn được nhiều hơn thế. Ít nhất thì nàng sẽ không bị đói, không bị người khi dễ mà còn nhỏ tuổi đã phải đối mặt với cuộc sống tàn khốc.
Nhưng khi nghe tiếng khóc của con gái, bảy năm không được gặp con, bà không biết mình có vui hay không, loại đau đớn này đã vượt xa sức chịu đựng của bà.
Trong phong khóc không ra tiếng, đám hài tử bên ngoài không ai rời đi lo lắng chạy quanh, Tiết Thanh Sơn đang ngồi xổm ở cửa sổ cũng sửng sốt, mẹ của Lâm Thanh Hàm? Hắn nhanh chóng tìm kiếm thông tin về Tổng giám đốc Cảnh Thái trong đầu. Người ta nói Lâm Thanh Hàm là con gái ngoài giá thú, sau khi Khổng Ích Tường bị đội nón xanh mới biết mình không thể làm cha, sau khi ly hôn thì đưa Lâm Thanh Hàm về, hóa ra Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương đến đây quyên góp là giả, kỳ thực là tìm mẹ.
Hắn đang chìm đắm trong cơn sốc, khi định thần lại liền lén nâng máy ảnh lên cửa sổ chụp vài tấm hình. Vài hài tử bên ngoài không dám đẩy cửa vào, một cậu bé lẻn vào sau cửa sổ, chỉ thấy một nam nhân đang quấn kín mít lén lút làm gì đó.
Cậu bé có chút kỳ quái, cảm thấy có gì không đúng liền đứng ở nơi đó nhìn hồi lâu, đến khi Tiết Thanh Sơn phát hiện ra cậu, hắn sửng sốt một giây rồi bỏ chạy như con thỏ.
Khúc Mặc Thương nhìn hai mẹ con đang khóc, đôi mắt cũng đỏ hoe, cô bước tới đỡ hai người dậy: “Thanh Hàm, thân thể dì Lâm không tốt, đừng khó chịu, đừng khóc nữa."
Cô đau lòng Lâm Thanh Hàm khóc thành như vậy, lặng lẽ gãi gãi lòng bàn tay nàng, lại xoa xoa đầu nàng. Vốn dĩ Lâm Than Hàm đang khổ sở, bị động tác sủng nịch của cô làm nàng từ từ nín khóc, cất tiếng nấc có chút đáng yêu.
Khúc Mặc Thương bật cười, Lâm Yên nhìn con mình cũng nín khóc mà cười. Khúc Mặc Thương lấy khăn giấy ra đưa cho Lâm Yên rồi lau nước mắt cho Lâm Thanh Hàm: "Dì Lâm, có thể đoàn tụ là chuyện rất đáng vui mừng, Thanh Hàm hiểu được khổ tâm của dì, chỉ là em ấy nhớ dì, mấy năm nay lại chịu rất nhiều ủy khuất, cho nên còn tính trẻ con."
Đôi mắt Lâm Yên sưng đỏ, bà nghẹn ngào nói: "Khổng gia không đối tốt với con sao?"
Lâm Thanh Hàm nhìn Khúc Mặc Thương, giọng nói khàn khàn: "Con rất tốt, bọn họ cho con tài nguyên tốt, con cũng học được rất nhiều.”
Nghe Lâm Thanh Hàm nói vậy, trong lòng Lâm Yên hiểu ro, con gái bà đã chiếm được tôn trọng và chấp nhận của Khổng gia nhiều hơn bà lúc trước, đột nhiên bà cảm thấy áy náy.
Bà nhìn Khúc Mặc Thương, thấy cô vẫn luôn dỗ dành con gái lại trấn an mình, bảy năm không gặp, cô vẫn đối xử tốt với Hàm Nhi như vậy, khí chất ngoại hình càng thêm xuất chúng. Lâm Yên cảm thấy sự tồn tại của Khúc Mặc Thương đã an ủi bà rất nhiều. Có cô bên cạnh, chắc hẳn Hàm Nhi sẽ có rất nhiều khoảng thời gian vui vẻ.
Chờ đến khi hai người ổn định lại cảm xúc, Khúc Mặc Thương cười nói: "Dì Lâm, bọn trẻ bên ngoài rất lo lắng." Cô vừa nói vừa nhìn cái cửa bị trộm mở, mấy cái đầu nhỏ lộ ra, thấy Khúc Mặc Thương đang nhìn đều rụt lại.
Lâm Yên nở nụ cười, đi qua mở cửa. Mấy hài tử nhìn bà lại trộm liếc nhìn hai vị tỷ tỷ xinh đẹp đứng ở phía sau, trong đó có một đứa do dự nói: "Lão sư, hai tỷ tỷ đó bắt nạt người sao?"