• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn Lâm Thanh Hàm mệt nhọc ngủ thiếp đi, Khúc Mặc Thương lặng lẽ rút lui. Cô nhìn xuống nữ nhân đang say ngủ, nhẹ hôn lên trán nàng, nhìn trên người nàng đầy vết đỏ, trong lòng cảm thấy có chút hối hận. Tâm tình cô không tốt, Lâm Thanh Hàm lại thuận theo, cuối cùng cô có chút không tiết chế làm nàng kiệt sức.

Khúc Mặc Thương bế Lâm Thanh Hàm vào phòng tắm, cẩn thận tắm cho nàng, thay quần áo sạch sẽ rồi ôm nàng đi vào giấc ngủ. Bởi vì xảy ra chuyện, Khúc Mặc Thương và Khúc Thịnh nghỉ một ngày để bồi Lâm Thanh Hàm. Khúc Mặc Thương nghĩ nghĩ lại tắt đồng hồ báo thức trên điện thoại của hai người.

Ngủ đến nửa đêm Khúc Mặc Thương đột nhiên bị đánh thức, mơ mơ màng màng tỉnh lại phát hiện Lâm Thanh Hàm gặp ác mộng.

“Đừng tới đây, cút ngay, Mặc Thương, Mặc Thương.”


Khúc Mặc Thương lập tức tỉnh táo, nhanh chóng ôm lấy Lâm Thanh Hàm, vỗ nhẹ vào lưng nàng: “Thanh Hàm đừng sợ, chị ở đây, chị ở đây, ngủ đi, không sao rồi.”

Ánh mắt Khúc Mặc Thương tràn đầy đau lòng, dỗ dành Lâm Thanh Hàm ngủ yên, trong mắt lạnh lẽo càng ngày càng mạnh, thù này đúng là không bỏ qua được.

Bởi vì Lâm Thanh Hàm bị dọa sợ đến buổi tối ngủ không yên ổn, Khúc Mặc Thương cũng không dám ngủ quá sâu, nghe thấy động tĩnh liền vỗ lưng Lâm Thanh Hàm.

Lâm Thanh Hàm cả đêm ngủ mê man, cho đến khi ánh nắng xuyên qua rèm cửa, nàng mới nheo mắt mở ra, đưa tay lên che mắt. Ý thức trở lại, thắt lưng ập tới một trận đau nhức, nhớ lại chuyện điên cuồng đêm qua, Lâm Thanh Hàm quay đầu nhìn người đang ôm mình, mím môi chọc chọc mặt cô. Còn nói nàng sẽ lăn lộn người, đêm qua đều bị cô lăn đến ngất.


Nửa đêm trước Khúc Mặc Thương cùng Lâm Thanh Hàm náo loạn cả đêm, nửa đêm sau lo lắng Lâm Thanh Hàm ngủ không ngon, đến bây giờ vẫn chưa dậy. Nhưng khi Lâm Thanh Hàm cử động, cô vô thức siết chặt cánh tay, vươn tay vỗ nhẹ, miệng mơ mơ màng màng nói: "Đừng sợ, chị ở đây, chị ở đây."

Lâm Thanh Hàm nghe vậy liền sửng sốt, trái tim đột nhiên mềm thành vũng nước, lại thò người hôn cô một cái, nhìn Khúc Mặc Thương đang ngủ không yên ổn, lòng nàng ngọt ngào không nói nên lời. Mặc dù những chuyện nàng gặp phải gần đây không tốt, hai mươi năm qua cũng nhiều chông gai, nhưng khi nghĩ người trước mặt là người yêu của mình, người chính mình thích tận đáy lòng, cũng đau lòng chính mình đến tận xương, chỉ một điểm này cũng đủ khiến nàng cảm thấy rất may mắn.

Nàng câu môi cười, cứ nhìn Khúc Mặc Thương như vậy, cũng không ý thức được Khúc Mặc Thương nên đi làm. Khi Khúc Mặc Thương mở mắt ra, cô nhìn thấy Lâm Thanh Hàm đang nhìn mình chằm chằm, vươn tay ôm lấy nàng: “Không ngủ nhìn chị làm gì?”


Nói xong lại cười ái muội: “Đêm qua không làm em mệt sao?"

Lâm Thanh Hàm trừng mắt liếc cô một cái, nhéo bên eo cô một chút: "Chị đắc ý cái gì?" Sau đó, nàng cầm điện thoại lên nhìn: "Đã gần tám giờ rồi, chị còn phải đi làm."

Khúc Mặc Thương ôm nàng trở mình: "Chị đã nói với ba mẹ, hôm nay chị xin nghỉ ở nhà bồi em. Tối qua chị có chút không biết nặng nhẹ, làm em mệt, em ngủ thêm chút đi."

Lâm Thanh Hàm nhìn cô, nghĩ tối qua bị cô lăn lộn sau lại nhịn không được phát khóc, càng có chút u oán: "Chị cũng biết vậy a."

Khúc Mặc Thương cười nói: "Là chị không tốt, chị xin lỗi. Bất quá, em biết chị đối xử không tự chủ với em, tối qua em còn câu chị như vậy, cũng không phải đều do chị."

"Vậy còn do em, chị đây là trả đũa."

Khúc Mặc Thuơng nén cười, dỗ dành nàng, hai người nháo ở trong chăn, chờ đến khi dừng lại, Khúc Mặc Thương mới ôm Lâm Thanh Hàm nói: "Thanh Hàm, chuyện lần này em suy xét thế nào? Hôm qua Tôn Nhã đã báo cảnh sát, cục cảnh sát cũng lập án, ý tứ của chị rất rõ ràng, khẳng định chị sẽ không bỏ qua cho Trần Thần. Tuy Chu Tư Cầm là bà nội của em, nhưng chuyện lần này bà ta quá độc ác, chị sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Chị đã liên hệ với luật sư bên này, cũng sẽ nhờ chú Lý chào hỏi qua cục cảnh sát, dù tập đoàn Khoa Uyển và Cảnh Thái có thái độ gì, lần này chị cũng phải bắt bọn họ trả giá."
Nói đến chuyện này, trên mặt Khúc Mặc Thương không có một tia ý cười, trong mắt lạnh lẽo càng ngày càng đậm. Thấy vẻ mặt của Khúc Mặc Thương nghiêm túc trở lại, Lâm Thanh Hàm khẽ cười: "Vừa nói chị lại tức giận, chị đã quyết định rồi, em nhất định sẽ nghe lời chị. Hơn nữa, bà ta có thể làm ra chuyện nực cười như vậy, em cũng không cần phải lưu tình. Chỉ là Mặc Thương, em không muốn chị và chú Khúc dính vào chuyện này. Ở Cảnh Thái nhiều năm, nếu em muốn động thủ với Khổng Ích Tường cũng chưa chắc có thể được. Nhưng nếu Thiên Thịnh tham dự, tất cả sẽ chịu tổn thất."

Khúc Mặc Thương im lặng một lúc, trầm mặc nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Thanh Hàm, chuyện này không phải chỉ là chuyện của em, em là bạn gái của chị, chị đã đưa em đi gặp ba mẹ thì em chính là vợ của chị. Có người tính kế em, hại em, chị không thể làm ngơ. Chị biết ý tứ của em, ba mẹ chị đã biết chuyện này, hôm nay nghỉ ngơi chị sẽ cho người giải quyết chuyện này. Vô luận như thế nào, chị không có khả năng để em đối phó chuyện này một mình."
Lâm Thanh Hàm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, bật cười: "Gặp ba mẹ chị chính là vợ của chị sao? Tùy tiện như vậy?"

Khúc Mặc Thương nhướng mày nhìn nàng: "Chẳng lẽ em chơi xấu muốn đổi ý? Tối qua còn chưa ăn chiều đã đi ngủ, hẳn là em đói rồi, chị đi nấu cơm em nghỉ ngơi một chút đi. Buổi sáng chị muốn đi ra ngoài gặp luật sư, em muốn đi cùng chị không?”

Lâm Thanh Hàm gật gật đầu: "Chị tìm ai?"

“Có thể em không biết cô ấy, cũng là đồng học trường trung học trực thuộc Yến Kinh chúng ta, tên là Vệ Minh Quyết, tốt nghiệp trường Luật Harvard. Trước đây chị đã nghe đồng học nói về cô ấy, cô ấy là nhân vật rất lợi hại. Hiện tại Chu Tư Cầm và Trần Thần đã bị vớt ra ngoài, bất quá tuy Trần gia đã chuẩn bị, nhưng chỉ cần bên này cắn mạnh thì anh ta sẽ không thoát được. Còn Chu Tư Cầm, lần này bà ta quá ngu ngốc, rơi nhược điểm xuống, chỉ cần chúng ta cho người đè nặng thì bà ta cũng không được tốt."
Hôm qua Khúc Mặc Thương đã suy nghĩ rất lâu, sự việc đã truyền ra bên ngoài việc xử lý cuộc thẩm vấn bên kia như thế nào phụ thuộc vào ai thủ đoạn cùng nhân mạch lợi hại hơn ai, mà nếu muốn thực sự định tội Trần Thần và Chu Tư Cầm, này một tội không nhẹ căn bản không thể là giáo huấn, cho nên lần này chỉ là một ngòi nổ. Người đi ở bờ sông, sao có thể không ướt giày, những người này đã phạm nhiều hơn một chuyện, chỉ có chuyện này nơi nào đủ thú vị."

“Nhanh như vậy?”

"Hôm qua chị đã an bài xong, có một số việc chị biết em thay chị suy xét, nhưng có Thiên Thịnh ra mặt nên em có thể tự tin làm nhiều việc hơn. Em không cần phải cảm thấy này là phiền toái chị, chuyện của em vốn là chuyện của chị, là của Khúc gia chúng ta, ưu điểm lớn nhất chính là bênh vực cho người của mình, lúc này hẳn là ba mẹ chị cũng tức giận không ít.”
Lâm Thanh Hàm cười thầm, không chỉ có bênh vực người, mà còn muộn tao.

Buổi sáng, Lâm Thanh Hàm cùng Khúc Mặc Thương đến gặp Vệ Minh Quyết, ba người nói chuyện này rất lâu, cuối cùng Vệ Minh Quyết cũng đồng ý nhận án. Nhìn Khúc Mặc Thương, Vệ Minh Quyết khẽ cười: "Nói thật, tôi chỉ là một luật sư mới ít tiếng tăm, sao Khúc tổng lại muốn tìm tôi? Nếu nói là đồng học giới thiệu thì tôi cũng không tin."

Khúc Mặc Thương cũng cười nhẹ: "Kỳ thực cũng không quan trọng, quan trọng là tôi chọn cô, là bởi vì tôi tin tưởng cô. Thanh Hàm đối với tôi rất quan trọng, tôi phải thắng vụ này, cho nên tôi sẽ không lấy ra đùa."

Mấy ngày nay Trần Khiên sứt đầu mẻ trán, vốn dĩ hắn cho rằng sự việc không nghiêm trọng như vậy, rốt cuộc không chỉ có con hắn mà còn có cả Chu lão thái thái. Nạn nhân cũng là cháu gái của Chu Tư Cầm, con gái ngoài giá thú của Khổng Ích Tường, muốn giải quyết sự việc chỉ cần vài phút, nhưng hắn đến bảo lãnh Trần Thần lại bị từ chối, gọi điện cho phó cục trưởng cục cảnh sát ở Yến Kinh cũng không được, lúc này hắn mới nhận ra sự việc không ổn.
Chờ cả đêm, hắn thật sự không còn cách nào liền gọi điện cho Khổng Ích Tường, đối phương nghe hắn nói xong, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Chuyện này quá hồ đồ, để lại rất nhiều chứng cứ, hơn nữa Thanh Hàm không liên lạc với tôi. Cục cảnh sát cũng không cho tôi mặt mũi. Ở thành phố Yến Kinh, nếu có thể không cho Khổng gia và Trần gia mặt mũi, bây giờ họ chỉ nhả ra nộp tiền bảo lãnh, khẳng định là ở giữa có người làm khó dễ, hơn nữa cũng chỉ có Khúc gia."

Trần Khiên hít vào một hơi có chút tức giận: "Lâm Thanh Hàm là con gái của công, chính người Khổng gia của ông đã xui khiến con trai tôi hại cô ta, hiện tại xảy ra chuyện, ông nói với tôi Khúc gia tham dự vào? Không phải lúc đó Chu lão thái thái nói không truy cứu trách nhiệm sao?"

Khổng Ích Tường hiếm khi không tức giận, hắn đã không ngủ cả đêm, khi nhận được cuộc gọi của Chu Tư Cầm, hắn toát mồ hôi lạnh, nhưng hiện tại lại là bình tĩnh đến không ngờ. Khi Chu Tư Cầm đưa ra ý tưởng, hắn biết không tốt lại có rủi ro cao, nhưng hắn không phản đối.
Biểu hiện cùng thái độ của Lâm Thanh Hàm mấy ngày nay đã nói rõ cho hắn biết, hắn không thể kiểm soát được Lâm Thanh Hàm, không thể thuyết phục nàng. Cho nên, nếu Chu Tư Cầm có thể thành công, hắn có thể mượn tay bà đối phó với Lâm Thanh Hàm, nếu hắn không thể có được một người thừa kế ưu tú, ít nhất có thể bồi dưỡng lại một đứa cháu ngoại.

Nếu thất bại, người gánh chịu những rủi ro đó tựa như không phải Khổng Ích Tường, trên thực tế chỉ là Chu Tư Cầm. Hắn đối với suy nghĩ của bà rất rõ ràng, cho dù trong lòng bà chỉ có đứa con trai này, nhưng vẫn nghĩ quá nhiều đến Chu gia, tuổi già lại hồ đồ, hẳn là mượn một sự cố  mới có thể làm bà hoàn toàn an phận.

Nhưng người đã khống chế hắn bấy lâu nay vẫn là lão hồ đồ, cư nhiên lại chuốc thuốc Lâm Thanh Hàm trong phòng gần Cảnh Thái. Trước mắt còn chưa truyền tin tức ra, nếu thực sự bị truyền thông bốn phía đưa ra sẽ gây ra thiệt hại không thể khắc phục đối với danh tiếng của Cảnh Thái.
Điều hắn lo lắng bây giờ không phải là chuyện gì sẽ xảy ra với Chu Tư Cầm và Trần Thần, hắn chỉ muốn biết Lâm Thanh Hàm sẽ phản kích như thế nào. Ở Cảnh Thái nhiều năm như vậy, Khổng Ích Tường vẫn không biết Lâm Thanh Hàm biết được bao nhiêu.

Hắn không nhanh không chậm nói: "Trần tổng, ông hồ đồ sao? Sao tôi có thể cho phép người ngoài khi dễ con gái tôi. Mẹ tôi tuổi già hồ đồ, muốn ôm cháu đến điên rồi mới làm ra chuyện này. Trần Thần nhà ông cũng không phải kẻ ngốc, hạ thuốc con bé muốn bá vương ngạnh thượng cung, hiện tại bị nhìn chầm chầm lại tìm tôi, không phải rất buồn cười sao?" 

Trần Khiên nắm điện thoại, tay nổi đầy gân xanh: "Khổng Ích Tường! Ông đây là lật lọng, ông cố ý phải không? Chu Tư Cầm là mẹ ruột của ông, ông cũng mặc kệ. Tôi nói cho ông biết, tôi cùng Cảnh Thái vẫn còn hợp tác, ông muốn phá hỏng sao?"
"Trần tổng tạm thời đừng nóng nảy, tôi sẽ toàn lực hỗ trợ, dù sao đó cũng là mẹ tôi. Về phần Khúc gia, Tiểu Khúc tổng của Khúc gia và Thanh Hàm nhà tôi là đồng học thời sơ trung, quan hệ rất tốt. Lần này khẳng định là muốn giúp Thanh Hàm trút giận, nhưng tôi không nghĩ Khúc Thịnh không đến mức vì bạn của con gái mà đấu đá với Cảnh Thái và Khoa Uyển. Thay vì Trần tổng lo lắn tìm tôi mà tìm Khúc tổng thì hơn, kêu ông ta kiềm chế con gái."

Cúp điện thoại, Khổng Ích Tường hút một điếu thuốc, nhìn đám khói tản ra trước mặt, hít một hơi thật sâu. Nha đầu của Khúc gia kia rất trượng nghĩa, nhưng là người làm ăn, trượng nghĩa cũng không có khả năng vì một đứa con gái ngoài giá thú, rốt cuộc đối đầu với Cảnh Thái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK