• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tay Cố Nguyễn ôm cô, một tay lấy chìa khóa ra mở cửa. Lúc này Phó Thư Nghiên thực sự đã say, hai chân tê dại căn bản đứng không nổi, cứ như vậy treo trên người Cố Nguyễn.

Cố Nguyễn lao lực mới có thể ôm cô, cuối cùng nửa chống nửa ôm người vào nhà, chính mình cũng ra một thân mồ hôi. Cửa còn chưa đóng lại, nàng dìu Phó Thư Nghiên đến ghế sô pha, chuẩn bị đi đóng cửa thì Phó Thư Nghiên vòng tay ôm eo nàng: “Em không được đi, A Nguyễn, em đừng đi.”

Thân thể Cố Nguyễn đông cứng lại, hai người dây dưa nhiều năm như vậy, nàng chưa từng nghe thấy lời này từ miệng Phó Thư Nghiên. Mỗi lần cô đến tìm nàng, vẻ mặt đều có chút lạnh lùng, nói chuyện cũng chưa từng mềm yếu, cái gì nàng đừng rời đi, cái gì yêu thích nàng, nàng đều chưa từng nghe qua.

Nàng có thể cảm giác được Phó Thư Nghiên thích nàng, nhưng nàng không chắc chắn loại thích này có đơn thuần hay không, có bắt nguồn từ tình yêu hay không.

Bởi vì không có nàng thì Phó Thư Nghiên vẫn là Phó Thư Nghiên, nàng không biết mình có cái gì đáng giá với tình yêu của Phó Thư Nghiên, theo nàng xem ra cô có gia cảnh tốt, lớn lên xinh đẹp lại có tài hoa, tuổi còn trẻ đã là thiết kế sư của công ty SY, chưa từng có người nghi ngờ năng lực của cô.

Mà nàng, lúc đầu cùng Phó Thư Nghiên ở bên nhau, bất quá là Phó Thư Nghiên nhất thời hứng khởi bao dưỡng nàng, cô là người tiêu sái, cũng ham chơi, nàng luôn sợ hãi mình và cô ở bên nhau chỉ là gặp dịp thì chơi, thích người và thích búp bê hoàn toàn khác nhau.

Nàng cúi đầu nhìn người đang ôm eo mình, vẻ mặt phức tạp, nhỏ giọng nói: “Tôi đi đóng cửa, chị buông tay trước được không?”

Phó Thư Nghiên lẩm bẩm rồi mới buông tay. Sau khi đóng cửa lại, Cố Nguyễn nhìn người đang nằm trên sô pha, cảm thấy trong lòng rất loạn. Phó Thư Nghiên đã lâu không liên lạc với nàng, nàng đều nghĩ cô đã thực sự từ bỏ nàng.

Nhưng đêm nay cô say khướt chạy tới nhà nàng, hiện tại nằm ​​trong nhà của nàng, nói những lời này với nàng.

Cố Nguyễn đứng trước mặt Phó Thư Nghiên, im lặng một lúc lâu. Thấy cô khó chịu lẩm bẩm, Cố Nguyễn thở dài, bước đến sô pha nhẹ giọng nói: "Phó Thư Nghiên, chị có nghe hiểu tôi nói không? Chị đang sống ở đâu, tôi đưa chị về nhé?"

Hai mắt Phó Thư Nghiên đau lại chua, nhưng vẫn nghe thấy lời nói của Cố Nguyễn, cô mở mắt cố gắng ngồi dậy, mắt say lờ mờ mông lung mà nhìn nàng: "Tôi không muốn về, tôi tới đây chính là tìm em."

Trái tim Cố Nguyễn đập có chút nhanh: "Chị nói cái gì?"

Phó Thư Nghiên nhìn nàng, đầu óc đã thanh tỉnh rất nhiều, nhưng vẫn còn men say, lá gan cũng lớn hơn. Nghĩ đến những lời Lâm Thanh Hàm nói, cô chật vật đứng dậy, tuy ý thức rất rõ ràng nhưng thân thể không tự chủ được mà suýt chút nữa ngã xuống.

Cố Nguyễn vô thức bước tới đỡ cô, Phó Thư Nghiên thuận thế ôm lấy nàng. Cố Nguyễn bị cuốn vào trong ngực cô, mùi nước hoa quen thuộc xen lẫn mùi rượu xộc thẳng vào mặt, hô hấp mang theo nhiệt khí thổi vào cổ khiến nàng nổi da gà.

“Phó Thư Nghiên?”

Phó Thư Nghiên trực tiếp ôm lấy nàng: “A Nguyễn, tôi chỉ muốn hỏi em một câu, em còn yêu tôi không. Tôi chịu không nổi nữa, đã 6 năm, cơ hồ mỗi ngày tôi đều suy nghĩ, khi nào em mới có thể hồi tâm chuyển ý. Tôi biết là tôi không tốt, tôi mạnh miệng, luôn không nói chuyện tốt với em, tôi cũng biết trước kia tôi đã không làm tốt,  làm tổn thương em. Thực xin lỗi, tôi có chỗ nào không tốt em nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ sửa. Em... sau khi em rời đi, tôi không còn ra ngoài với bọn họ nữa, cũng cắt đứt liên hệ với đám người Lưu Diệp, tôi biết bọn họ khi dễ em, tôi vẫn muốn xin lỗi em, nhưng... nhưng em không cho tôi cơ hội. Tôi... trước nay chưa từng thổ lộ với em, chính là... tôi thích em, rất rất thích. Lần đầu tiên nhìn thấy em hát trên sân khấu, tôi đã cảm thấy em rất đẹp, bao dưỡng em là tôi... là tôi quá ngu ngốc, sợ em không thích... không thích tôi.”

Cố Nguyễn ôm cô, lắng nghe lời nói hỗn độn bất kham của cô, còn phân tích cảm xúc của chính mình, mà những gì cô nói càng làm đầu óc nàng trống rỗng, nàng căn bản không thể tin được đây là những lời Phó Thư Nghiên nói.

Nàng giống như không cảm nhận được cái gì, bên tai chỉ có giọng nói lải nhải của Phó Thư Nghiên, từ kích động đến nghẹn ngào, cuối cùng vùi đầu vào cổ nàng khóc.

“Tôi… tôi đã nói nhiều như vậy rồi, em… em có thể bỏ qua cho tôi không.” Nghe câu cuối cùng, Cố Nguyễn cười đến đỏ cả mắt, thanh âm có chút run rẩy: “Phó Thư Nghiên, chị say đến hồ đồ rồi sao? Chị có biết mình đang nói gì không?"

Phó Thư Nghiên ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Tôi say, cho nên mới dám nói với em, em nhất định phải nghe vào, chờ lúc tôi tỉnh lại sẽ không nói. Tôi thích em, thích rất lâu, là thích muốn ở bên nhau cả đời, em có thể tha thứ cho tôi, ở bên tôi một lần nữa không."

Cố Nguyễn không cầm được nước mắt, nhìn Phó Thư Nghiên: "Chị... hôm nay chị nói nhiều quá, tôi... tôi có chút... không tiêu hóa được, lời chị nói là thật lòng sao?”

Phó Thư Nghiên không nói lời nào, một lúc sau, cô vươn tay nâng cằm Cố Nguyễn lên, nghiêng đầu hôn nàng. Đã lâu cô không nhấm nháp môi của người này, môi của Cố Nguyễn rất mềm, giống như kẹo bông trong miệng.

Cố Nguyễn mở to mắt giãy dụa, nhưng lời nói vừa rồi của Phó Thư Nghiên vẫn còn văng vẳng bên tai nàng, hơn nữa nụ hôn ôn nhu triền miên của người kia khiến nàng hoàn toàn hòa tan, lực đạo giãy dụa tạm lắng một lúc. Cảm nhận được mềm hóa của nàng, Phó Thư Nghiên trực tiếp cạy răng nàng ra, hôn sâu hơn.

Hai người thân mật như vậy tựa hồ là một ký ức rất dài, nhưng quen thuộc phủ đầy bụi rất mau liền trở lại, sau đó hai người ôm hôn đến khó lìa khó bỏ. Cố Nguyễn bị cô hôn đến cả người nhũn ra, cũng không nhịn được mà đáp lại nụ hôn ướŧ áŧ của cô.

Phó Thư Nghiêm chỉ cảm thấy du͙ƈ vọиɠ trong lòng nhanh chóng bùng cháy, cô muốn Cố Nguyễn, nhưng khi đưa tay chạm vào chân nàng, nàng hơi lùi lại: "Phó Thư Nghiên, đừng như vậy."

Phó Thư Nghiên nhìn nàng, chua xót cùng mất mát trong mắt cô khiến trái tim của Cố Nguyễn phát khẩn, nàng không biết phải nói gì, nhưng chỉ là sau khi xa cách quá lâu, hai người mới gặp nhau liền…. điều nàng để ý nhất là Phó Thư Nghiên cùng nàng ở bên nhau, tựa hồ cũng chỉ là vì thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ. Những lời vừa rồi của Phó Thư Nghiên khiến cả người nàng loạn lên, nàng cần thời gian để chải vuốt rõ ràng.

Phó Thư Nghiên cảm thấy trong lòng khổ sở, nhưng cô chỉ là cầm lầm không đậu, cũng biết rằng mình đã quá nóng vội, cô lùi lại một bước: "Thực xin lỗi, tôi... tôi quá nóng vội."

Thấy cô vẫn còn đứng không vững, Cố Nguyễn không biết nói gì bảo cô trở về, nàng đỡ cô, rót nước cho cô: "Uống chút nước trước đi, về sau đừng uống nhiều như vậy, không tốt cho thân thể của chị."

Phó Thư Nghiên bưng cốc uống nước, bởi vì nụ hôn vừa rồi mà môi ướŧ áŧ đỏ mọng, hơn nữa còn say rượu, gương mặt có chút lãnh diễm nhu hòa đi rất nhiều, thế cho nên loại lãnh diễm mê người trong xương cốt càng thêm dày đặc, thậm chí Cố Nguyễn không nhịn được nhìn chằm chằm môi cô, loại tư vị lửa nóng vừa rồi lập tức lại bùng cháy.

Phó Thư Nghiên uống nước xong liền ngửi quần áo của mình, có mùi rượu nồng nặc, nếu nói trước đó vẫn còn mùi rượu, vậy lúc này chính là mùi rượu khó ngửi, chẳng trách Cố Nguyễn ghét bỏ cô, mà vừa rồi còn hôn nàng.

Cô cau mày, thần sắc chua xót nhìn Cố Nguyễn: “Trên người tôi khó ngửi quá.”

Cố Nguyễn mím môi, cuối cùng cũng đi vào phòng, cầm lấy chăn ga gối đệm dọn dẹp phòng cho khách rồi lấy một bộ đồ ngủ: "Muộn rồi, chị còn uống say, tối nay nghỉ ngơi trong phòng cho khách rồi ngày mai trở về."

Nói xong, nàng đưa bộ đồ ngủ qua: "Chị... chị đi tắm rồi ngủ đi.”

Trong lòng Phó Thư Nghiên nhảy nhót không thôi, cô ngồi dậy duỗi tay lấy bộ đồ ngủ, tay với hai lần mới lấy được đồ ngủ, đứng dậy cũng lung lay. Cố Nguyễn thấy cô đi loạng choạng, sợ cô ngã, chỉ có thể dìu cô vào phòng tắm.

Phó Thư Nghiên được nàng dìu vào phòng tắm, nhìn nàng: “Em tắm cho tôi sao?”

Mặt Cố Nguyễn đỏ bừng, ra vẻ bình tĩnh nói: “Chị tự tắm đi, ở chỗ này đừng lộn xộn, sẽ không bị ngã."

Phó Thư Nghiên nghe vậy, chậm rãi gật đầu một cái, dựa vào tường bắt đầu cởi cúc áo, ngón tay không linh hoạt hồi lâu mới cởi được cúc thứ nhất, Cố Nguyễn muốn giúp nhưng lại cảm thấy xấu hổ, cuối cùng vẫn đóng cửa đi ra ngoài.

Phó Thư Nghiên dừng lại động tác nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, sau đó cúi đầu từ từ cởϊ qυầи áo.

Mặc dù Cố Nguyễn đã đi ra ngoài nhưng không rời đi, nàng nghe thấy động tĩnh phòng tắm cách đó không xa, vừa rồi Phó Thư Nghiên bị ngã một lần, hiện tại nhìn dáng vẻ say đến tứ chi không phối hợp, vẫn là sợ cô ngã, ở bên ngoài rối rắm thật lâu, nghe được thanh âm lung tung rối loạn bên trong, tim vẫn cứ thắt lại.

Nhưng tuy động tĩnh không ngừng, giống như là vừa đánh rơi vật gì đó, nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi tiếng nước ngừng lại, lại có một tiếng lạch cạch còn lớn hơn trước rất nhiều, hỗn loạn còn có tiếng kêu rên, vừa nghe chính là người bị ngã. Cố Nguyễn không thể ngồi yên nữa nên nhanh chóng đẩy cửa đi vào, trong phòng tắm, Phó Thư Nghiên đang ngồi trong góc, ôm đầu gối co eo thở hổn hển.

Cố Nguyễn vội vàng chạy tới đỡ cô: “Làm sao vậy, ngã trúng nơi nào?”

Giọng nói của Phó Thư Nghiên có chút yếu ớt, hồng nhuận trên mặt đã không còn, mặt tái nhợt đau đến mức không nói nên lời. Cố Nguyễn nhanh chóng mở tay cô ra, vốn dĩ đầu gối trắng nõn dưới lớp áo ngủ là một mảnh xanh tím, xung quanh cũng là màu đỏ, nhìn đặc biệt đáng sợ. Nàng hít vào một hơi ngẩng đầu nhìn Phó Thư Nghiên: "Chị quả thực..."

Phó Thư Nghiên chỉ mặc váy ngủ mùa hè, căn bản không có mặc nội y, tóc trên đầu còn ướt dầm dề, làm lớp vải mỏng hoàn toàn không thể ngăn được đường cong gợi cảm của cô. Cố Nguyễn ngẩng đầu nhìn lên, cơ hồ nhìn thấy rõ ràng, hơn nữa lúc cô cúi đầu xuống, lộ ra một mảnh xương quai xanh trắng nõn.

Lời nói của nàng bị chặn lại giữa chừng, cổ họng không khỏi trượt vài cái, buộc mình dời tầm mắt, đỡ Phó Thư Nghiên vì đau mà đổ mồ hôi đứng dậy.

“Chị chậm một chút, có bị ngã trúng nơi nào không?”

Phó Thư Nghiên thấp giọng nói, “Đau.”

Cố Nguyễn nhìn đầu gối của cô, vẻ mặt không đành lòng, nhanh chóng đi tìm rượu thuốc cẩn thận xoa cho cô.

Phó Thư Nghiên cắn răng nhìn Cố Nguyễn đang ngồi xổm trước mặt cô, vừa xoa đầu gối vừa nhẹ nhàng thổi, mắt cô lại đỏ hoe. Cố Nguyễn ngẩng đầu nhìn thấy hai mắt cô đỏ hoe, trong mắt đều là sương mù, tưởng rằng cô rất đau, nhưng trong mắt lại không nhịn được đau lòng: “Có phải rất đau không, tôi nhẹ chút.”

Xoa chân cho cô xong, nàng lại cẩn thận kiểm tra: "Còn ngã ở chỗ nào không? Chân, eo, đầu?"

Phó Thư Nghiên quay đầu đi, nhỏ giọng nói: "Còn có đau ở đây." Cố Nguyễn thấy cô chỉ vào bên ngoài đùi, lập tức dừng tay lại.

Nơi đó có chút tư mật, nhất thời Cố Nguyễn không biết phải xử lý thế nào, nếu không phải cho tới nay Phó Thư Nghiên luôn rất kiêu ngạo thì nàng sẽ nghi ngờ là cô cố ý, nhưng nghĩ lại tư thế Phó Thư Nghiên vừa ngã, có thể đã bị thương ở đó, nàng không có cách nào mặc kệ cô. Phó Thư Nghiên được nuông chiều từ nhỏ cơ hồ không bao giờ bị thương, bị ngã thành như vậy khó trách đều phát khóc.

Nàng hít một hơi thật sâu, vén váy ngủ lên, lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp, mặt của Cố Nguyễn vô cùng nóng, đặc biệt khi vén lên có thể nhìn thấy qυầи иɦỏ bao quanh cái mông tròn trịa của cô, đôi mắt như muốn bị bỏng, nàng nhanh chóng nhìn về phía Phó Thư Nghiên nói đau, quả nhiên nơi đó cũng bầm xanh, có thể tưởng tượng được cú ngã đó tàn nhẫn như thế nào.

Đau lòng tự trách vượt lên cả ngượng ngùng cùng xấu hổ, Cố Nguyễn cẩn thận xoa bóp cho cô, cuối cùng đưa người vào phòng cho khách. Nghĩ đến xúc cảm dưới tay vừa rồi, Cố Nguyễn nhéo nhéo ngón tay: “Chị… chị đi ngủ sớm một chút… tôi, tôi đi tắm.”

Sau khi Cố Nguyễn đi ra ngoài, lông mày Phó Thư Nghiên nhíu lại, sờ điện thoại đã đặt qua một bên, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Lâm Thanh Hàm: "Hôm nay tôi dùng rượu đến tìm A Nguyễn, cơ hồ tôi đều mặt dày nói hết lời trong lòng, cũng dùng cảm giác say câu dẫn em ấy, nhưng em ấy vẫn chưa đáp ứng sẽ tha thứ cho tôi, cũng không bị tôi câu dẫn, làm sao bây giờ?”

Phó Thư Nghiên rất sợ hãi, những gì hôm nay cô làm cơ hồ ném xuống tự tôn, nếu không say căn bản cô cũng không dám nói thẳng, sau khi tắm xong men say liền tiêu tán đi rất nhiều, cho nên cô có thể thấy rõ biểu tình của Cố Nguyễn, nàng vẫn chưa hoàn toàn tiêu trừ khúc mắc, nếu không hai người thật sự không thể quay lại.

Nếu lần này hai người không phá được tảng băng, cô thật sự không có đủ dũng khí tiếp tục đi xuống, vừa ngã hiện tại cô đau đớn khắp người, hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, Cố Nguyễn chưa từng muốn cô, vừa rồi Cố Nguyễn bình tĩnh như vậy, nàng thật sự không thích nữ nhân sao?

Ở bên kia, Lâm Thanh Hàm ở cùng Khúc Mặc Thương, hai người đang hôn nhau, nhưng lại bị thanh âm nhắc nhở từ điện thoại của Lâm Thanh Hàm cắt ngang. Lâm Thanh Hàm chạm vào điện thoại, liếc nhìn chuẩn bị tắt tiếng, nhìn thấy tin tức của cô, nàng nhíu mày, suy nghĩ một chút mới đáp: “Vậy tiếp tục đi, câu đến khi cô ấy nhịn không được, chịu trách nhiệm với chị."

Phó Thư Nghiên nhìn tin nhắn, trầm mặc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK