Sắc mặt Khổng Ích Tường đen như đáy nồi, hắn hít một hơi thật sâu: “Cho nên Khúc tổng sẵn sàng dung túng Tiểu Khúc tổng đối kháng với Cảnh Thái đến cùng?”
Khúc Thịnh ngẩng đầu nhìn hắn: “Tôi đã chuẩn bị giao Thiên Thịnh cho nó, nó có chủ ý gì, đương nhiên tôi phải ủng hộ nó. Hơn nữa Cảnh Thái và Thiên Thịnh đối chọi gay gắt, cũng không phải ngày một ngày hai. Nếu tôi nhớ không lầm, ngoại trừ sau khi Thanh Hàm tiếp quản chúng ta đã hợp tác qua, Khổng tổng vẫn luôn đối với Thiên Thịnh như nước với lửa, hiện tại Thiên Thịnh chỉ đang nói chuyện hợp tác kinh doanh bình thường, thật sự chưa nói đến nhằm vào Cảnh Thái, Khổng tổng về đi.”
Khổng Ích Tường tức giận ra mặt, khi rời khỏi tòa nhà Thiên Thịnh, hắn nhìn thấy Lâm Thanh Hàm đang đứng ở cửa. Khổng Ích Tường quay đầu đi, sắc mặt tối sầm lại: “Đến nhanh như vậy, thế nào, sợ ta ăn thịt cô ta?”
“Ngươi nói cái gì?” Khổng Ích Tường bỗng nhiên vỗ bàn đứng dậy trừng mắt nhìn nàng.
"Nếu ông muốn bảo vệ Cảnh Thái, có thể, ngài hữu 50% cổ phần của Cảnh Thái, tôi sở hữu 35% vẫn là cổ đông lớn nhất, Cảnh Thái vẫn nằm trong tay tôi. Mà như ông mong muốn, tôi sẽ tiếp quản Cảnh Thái, cũng sẽ không đuổi cùng gϊếŧ tận Cảnh Thái. Hơn nữa tôi đã nói với ông rất rõ ràng, Cảnh Thái đủ thối nát, số ít người từ chức quản lý cao nhất là tôi hạ tay, nhưng cũng là bị tôi nắm nhược điểm, đi rồi cũng không nhất thiết là chuyện xấu.” Lâm Thanh Hàm tựa hồ không nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Khổng Ích Tường, không nhanh không chậm nói.
Khổng Ích Tường nhíu mày, tức giận nói: "Ngươi cũng thật dám nghĩ, chính ngươi đã nói rõ ràng với ta là không muốn làm người thừa kế, hơn nữa còn không tiếc hủy diệt Cảnh Thái, còn hợp tác với Khúc Mặc Thương phá hủy căn cơ của Cảnh Thái. Hiện tại ngươi còn dám bảo ta cho ngươi 35% cổ phần? Ngươi thật sự cho rằng ta già rồi, không thể làm gì ngươi sao? Không nói tới ngươi thật sự cùng nữ nhân ở bên nhau, Khúc gia không sợ mất mặt, ta còn muốn mặt."
Nói xong, nàng mặc kệ Khổng Ích Tường tức giận đến rống lên, đi thẳng ra ngoài, nàng mở cửa bước ra quay đầu lại: "Ở trước lúc ông đồng ý, Cảnh Thái vẫn sẽ tiếp tục chịu tổn thất. Tôi đaz nói rồi, tôi không quan tâm tôi có thể nhận được bao nhiêu, tôi chỉ quan tâm đến tôi có thể nắm được bao nhiêu."
Lâm Thanh Hàm phun ra một ngụm trọc khí, đứng ở dưới lầu Thiên Thịnh mở điện thoại lên, tìm dãy số rồi gọi đi.
“Chị ăn trưa chưa?” Nàng khẽ hỏi, dựa vào cửa xe.
Khúc Mặc Thương liếc nhìn Qu Sheng, sau đó đi qua một bên mỉm cười nói: “Còn chưa, Tiểu Khúc tổng đã ăn chưa?”
Lâm Thanh Hàm nhìn lên tòa nhà Thiên Thịnh: “Cũng chưa, gần đây có một nhà hàng ra mắt món tráng miệng mới, mùi vị rất ngon. Cho nên giữa trưa em muốn hẹn người cùng nhau ra ngoài ăn."
Đôi mắt Khúc Mặc Thương xoay chuyển, nhíu mày: "Em hẹn ai đi ra ngoài ăn, Trần Quảng Mạc bên kia sao?"
Lâm Thanh Hàm nén cười: "Một người bạn tốt, hiện tại em không ở chỗ của cậu ta. Mọi thứ Cảnh Thái đều ở trong dự đoán của chúng ta, hiện tại chỉ kém em thiêu một phen. Em đã yêu cầu Trần Quảng Mạc liên hệ một số khách hàng lớn của Cảnh Thái, hôm qua em tự mình đi nói chuyện, bọn họ rất sảng khoái. Cho nên hôm nay cũng không có bận, trước đó chị kêu em đi ăn cơm, em nghĩ xong liền đi tìm cô ấy, vừa vặn cùng đi nếm thử.”
Khúc Mặc Thương chỉ vừa thuận miệng hỏi, nghe nàng nói vậy có chút để ý nói: "Bạn tốt gì em mang cô ấy cùng ăn đồ ngọt, chị có quen biết không?"
Lâm Thanh Hàm hắng giọng nói: "Cô ấy rất xinh đẹp, làm người vừa thấy liền rất thoải mái, ở bên cô ấy rất nhẹ nhàng, cho dù ăn uống không có cảm giác ngon miệng em cũng có thể ăn thêm mấy bát. Quan trọng hơn là, ôn nhu săn sóc, đặc biệt rất giỏi chăm sóc người, cho nên em mới cố ý tìm cô ấy đi nếm thử món này.”
Khúc Mặc Thương nghe thấy có cái gì không đúng, bước đến cửa sổ văn phòng nhìn xuống, cách quá xa căn bản nhìn không rõ, nhưng cơ bản cô đã hiểu được: "Em nói như vậy chị không cảm thấy mình đang đi ăn cơm, giống như đi hẹn hò vậy."
Lâm Thanh Hàm cười thành tiếng: "Được rồi, xuống đi. Cách Thiên Thịnh không xa có một nhà hàng Mễ Hương Lâm, có bánh nướng xốp việt quất rất ngon, còn có cá hương áp chảo cũng rất ngon, em đưa chị đến đó."
"Chị không đi, chị không phải bạn của em." Khúc Mặc Thương thu thập đồ đạc đi tới hướng cửa cầu thang.
"Là bạn gái, em muốn đi hẹn hò với chị a. Chị nhanh lên, em đói rồi."
Khi rời khỏi toàn nhà nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, Khúc Mặc Thương ngồi vào ghế phó lái ôn thanh nói: "Sao lại đột nhiên đến đây, chị không tin em đến đây là đặc biệt đưa chị đi ăn tráng miệng." Nếu thực sự đi nếm thử, có lẽ dựa theo săn sóc nàng sẽ trực tiếp mang đến công ty, đặt trước mặt.
“Em không yên tâm, Khổng Ích Tường tới Thiên Thịnh khẳng định là vì việc của Cảnh Thái, ông ta có nói gì uy hiếp chị không?” Lâm Thanh Hamg sợ Khổng Ích Tường sẽ đến khi dễ bọn họ.
"Em lo lắng cái gì? Chẳng qua là nói chuyện cem cùng chị ở bên nhau, mượn chuyện này để chiu thu liễm. Còn muốn Thiên Thịnh tạm thời thu tay lại buông tha cho Cảnh Thái, ông ta đã cùng đường, nếu không cũng không có khả năng tuyệt vọng cái gì cũng muốn thử, tìm tới Thiên Thịnh."
Lâm Thanh Hàm gật đầu: “Em vừa mới nói chuyện riêng với ông ta, em đã nói cho ông ta biết ý tứ của em.”
Khúc Mặc Thương nghiêng đầu: “Chắc chắn là ông ta từ chối, nói không chừng còn muốn phát giận với em."
Lâm Thanh Hàm nở nụ cười, "Chị còn rất hiểu ông ta, ông ta vẫn không chịu đồng ý, đặc biệt là biết em và chị ở bên nhau càng không chịu. Bất quá ông ta sẽ cường ngạnh không lâu, cứ để cho ông ta miệng lưỡi nhanh nhẹn một thời gian đi."
Khúc Mặc Thương khẽ cau mày: "Bọn họ không có điểm mấu chốt, chị đã nói em không được gặp bọn họ một mình, ngộ nhỡ ông ta khi dễ em thì sao?"
Lâm Thanh Hàm nhìn cô, có chút làm nũng: "Em sai rồi, không phải em không có việc gì sao? Chỉ là bị ông ta mắng, chị cùng em đi ăn đồ ngọt, an an ủi ủi em a."
Khúc Mặc Thương chỉ cười, hai người thong thả đi Mễ Hương Lâm ăn cơm, khi được lên món đồ ngọt mà Lâm Thanh Hàm nói, mắt nàng sáng lên nhìn Khúc Mặc Thương nếm thử: “Thế nào, ngon không?”
Khúc Mặc Thương chậm rãi nếm thử, vị chua ngọt của quả việt quất được bảo quản tốt, xứng với mùi lúa mì nướng giòn, vào miệng rất thơm, độ ngọt vừa phải.
“Ngon.” Khúc Mặc Thương cười khen ngợi, đút nửa còn lại vào miệng Lâm Thanh Hàm.
Sau khi hai người dùng bữa xong, Khúc Mặc Thương nhìn nàng, sau đó đưa tay nắm lấy tay nàng: "Dạo này chị rất bận, mọi thứ rất loạn, chị không có thời gian đi cùng em. Khi nào chuyện này kết thúc, cho dù em có trở về Cảnh Thái hay về công ty của em, chúng ta đều có thể an an ổn ổn ở bên nhau. Ba mẹ chị cũng đã đồng ý, đến lúc đó chúng ta đưa dì Lâm trở về, người một nhà chúng ta liền có thể ở bên nhau."
Ánh mắt Lâm Thanh Hàm tựa hồ có thủy nhuận, con ngươi màu đen tràn đầy ôn nhu: "Được, hiện tại có đôi khi chị nhớ lại quá khứ, em đều cảm thấy đó là một giấc mơ."
Khúc Mặc Thương nhìn nàng, sau đó đứng lên ngồi ở bên người nàng, ôm người vào trong ngực: “Nói ngốc, nếu là mơ, cũng là chị luôn sợ hãi nằm mơ.”
Lâm Thanh Hàm ngẩng đầu có chút nghi hoặc, Khúc Mặc Thương nhìn nàng thấp giọng nói: “Em biết không, lần sinh bệnh nằm viện lần đó chị đã hôn mê rất nhiều ngày, nhưng thật ra chị luôn biết mình đã xảy ra chuyện gì, ngày đó chị cho rằng mình sẽ không thể quay về được nữa ..."
Lâm Thanh Hàm nghe được trong lòng căng thẳng, thân thể đều căng chặt, Khúc Mặc Thương ôm nàng nhẹ nhàng vỗ về: "Hiện tại đều ổn rồi, đừng lo lắng. Kỳ thực chị có chuyện đã giấu em, nhưng chị không biết phải bắt đầu nói từ đâu, tuy lần đó hôn mê nhưng chị thực sự rất thanh tỉnh, em gọi chị cũng đều nghe thấy. Chính là chị như nhìn thấy một bản thân khác, chị không thể phân biệt được rốt cuộc nơi này là mơ hay là bên kia mới là mơ."
Lâm Thanh Hàm nghe được như rơi vào sương mù, nàng nhìn Khúc Mặc Thương, trong mắt có chút lo lắng. Khúc Mặc Thương nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Còn nhớ lúc trước chị nói em còn nhỏ không? Kỳ thực trong trí nhớ của chị, chị đã sống hơn 20 năm, sau khi tốt nghiệp trường trung học trực thuộc Yến Kinh, chị không chọn ra nước ngoài, mà là tốt nghiệp Đại học Yến Kinh. Chị cũng không chọn tiếp nhận gia nghiệp của ba mà chọn tiếp tục học cao học về hội họa. Ngay cả em... cũng chỉ có một chút ấn tượng ở sơ trung, khi chị gặp lại em, em đã là tổng tài của Cảnh Thái, Khổng Ích Tường... cũng bị em hoàn toàn áp chế."
Thần sắc Lâm Thanh Hàm có chút hoảng loạn: "Mặc Thương, chị... chị nói cái gì? Cái gì ở trong trí nhớ chị đã hơn 20 tuổi, chỉ có chút ấn tượng với em ở sơ trung, chị cũng không thích em sao?”
Đôi mắt của Khúc Mặc Thương hơi đỏ, từ khi tỉnh dậy cô đã suy xét xem có nên nói với Lâm Thanh Hàm chuyện này hay không. Bí mật này đã đè ở đáy lòng cô suốt mười năm, bao nhiêu lần tỉnh lại sau giấc mơ, cô không thể phân biệt được đây là mơ, hay nó chỉ vừa mới kết thúc ngày hôm qua.
Đặc biệt là sau khi ở bên Lâm Thanh Hàm, cô đã mơ thấy những thứ ở đời trước nhiều lần, tỉnh lại từ trong giấc mơ buồn bã lại mất mát. Kỳ thực trong bụng nàng đã chuẩn bị thối rữa, nhưng đợt sinh bệnh hôn mê lần đó cô mới phát hiện gánh nặng mà cô nghĩ chỉ là một câu chuyện ở một không gian khác, chuyện năm đó cô đã làm gì và chuyện cô đã trải qua đều là chính xác đã xảy ra. Cô lựa chọn quay về là vì lưu luyến Lâm Thanh Hàm bên này, mà nàng cũng luyến tiếc cô.
Như vậy, Lâm Thanh Hàm nên có quyền biết cô có hai đời người, là cái dạng người gì, giữa hai người có gút mắt gì.
Nghe xong lời này, Lâm Thanh Hàm sững sờ hồi lâu, trong đàu là một mảnh hỗn độn, chờ đến khi nàng chải vuốt rõ ràng mới hít một hơi hỏi: “Sao chị lại nói cho em biết?”
Khúc Mặc Thương nhìn nàng: “Chị… chị đã do dự rất lâu, nhưng nếu chị muốn đi cùng em, chị liền nói cho em biết người mà em thích cũng không tốt như em nghĩ. Nếu không có thêm hai mươi năm này, chưa chắc chị sẽ ưu tú như vậy, thậm chí có thể chị với em chỉ là đồng học. Khúc Mặc Thương mười lăm tuổi năm đó không có dũng cảm chính nghĩa như vậy, cũng không săn sóc như vậy. Cô không thể kéo em ra khỏi vực sâu, cũng không có bảo hộ em, chiếu cố em, chị ...”
Lâm Thanh Hàm thấy cô hai mắt đỏ hoe, ngẩng đầu hôn lên, ngăn cản lời nói của cô. Nụ hôn của nàng không vội, mang theo chút lực đạo ngậm lấy môi cô, khẽ cắn một cái.
"Mặc Thương, đừng nói nữa. Em không muốn nghe quá khứ của chị, em cũng biết rất rõ, hiện tại em thích chị, rất thích rất thích. Em yêu chính là Khúc Mặc Thương đã kéo em ra khỏi vực sâu, hiện tại người em yêu cũng là Khúc Mặc Thương này, vô luận là cô ấy không ưu tú, vô luận là cô ấy sống một đời hay là hai đời, em cũng đều không quan tâm. Em chỉ hỏi cô ấy một câu, cô ấy có thực sự yêu em không?"
Khóe mắt Khúc Mặc Thương lệ ý xúc động, giọng hơi nghẹn ngào: "Có, cho dù chị không thể vượt qua ngưỡng cửa đó, do dự suốt ba năm, nhưng từ lúc chị đáp ứng em, trong lòng chị ngoại trừ may mắn cũng không nghĩ đến điều gì khác. Cho nên ngày đó chị mới lựa chọn quay về, chị đã bỏ lỡ em một lần, chị không muốn bỏ lỡ em một lần nữa."
Lâm Thanh Hàm nước mắt lưng tròng nhìn cô nói, nước mắt ở hai bên má không ngừng rơi xuống, hiện tại nàng đều nhớ rõ cảm giác đau lòng cùng tuyệt vọng khi đó, hiện tại nàng càng cảm thấy may mắn vì có thể để Khúc Mặc Thương ở lại.
Trong căn phòng nhỏ, Lâm Thanh Hàm đè Khúc Mặc Thương lên ghế, hôn lấy cô. Khúc Mặc Thương hé môi đón nhận cái lưỡi mềm mại của nàng, hai người hôn nhau thật sâu. Sau bao nhiêu lần thân mật, kỹ thuật hôn của hai người ngày càng điêu luyện, một lúc sau chỉ còn tiếng nỉ non cùng thở dốc giữa môi răng.
Vị chua chua ngọt ngọt của việt quất không ngừng lên men, giống như trái tim của hai người lúc này, chua ngọt hỗn tạp.