Sau khi tắm rửa xong, Cố Nguyễn đứng ở cửa phòng cho khách dừng lại một lúc lâu, trước tình huống của Phó Thư Nghiên lần lượt xảy ra, nàng căn bản không có nhiều thời gian nghĩ tới lời nói của Phó Thư Nghiên. Khi vừa tắm xong, sau khi thả lỏng tâm trí, tất cả chỉ còn lại những lời Phó Thư Nghiên vừa khóc vừa nói, ngón tay không ngừng nhéo, trong lòng là một mảnh hỗn độn, khiếp sợ, kinh hỉ, khổ sở, tư vị gì cũng có.
Do dự hồi lâu, cuối cùng nàng không nhịn được đẩy cửa ra, muốn xem người đã say quá mức hiện tại như thế nào. Đèn trong phòng còn chưa tắt, Phó Thư Nghiên co ro trong chăn, tóc vẫn còn ướt.
Nhíu nhíu mày, Cố Nguyễn cẩn thận nghiêng người, Phó Thư Nghiên nhắm mắt lại, hô hấp có chút nặng nề, có lẽ là do cô uống quá nhiều, nàng thấp giọng gọi: “Phó Thư Nghiên?”
Nàng không nhịn được cười, nhưng sợ say rượu mà để tóc ướt sẽ bị đau đầu, cho nên nàng tìm máy sấy tóc nhỏ, sấy tóc cho cô từng chút một. Tóc Phó Thư Nghiên được bảo dưỡng rất tốt, mặc dù rất yêu cái đẹp cùng gia cảnh tốt nhưng cô vẫn luôn để tóc đen, chưa từng nhuộm, khi sấy khô rất mềm mượt.
Cẩn thận sấy khô tóc xong, Cố Nguyễn nghiêng người nhìn cô, một lúc lâu sau mới thở dài, tắt đèn, xoay người đi ra ngoài.
Phó Thư Nghiên nhắm mắt trong bóng đêm lặng lẽ mở mắt nhìn về phía cửa, sờ sờ mái tóc khô, ánh mắt nóng vô cùng. Trước kia, khi hai người ở bên nhau, mỗi lần gội đầu đều là Cố Nguyễn giúp cô sấy tóc, bởi vì cô rất ghét làm những việc như vậy, cảm giác thật lãng phí thời gian, nếu không phải mùa đông, không ra ngoài gội đầu, căn bản cô không cần máy sấy tóc.
Nghĩ đến tin nhắn của Lâm Thanh Hàm, cô hạ quyết tâm vô luận thế nào cũng sẽ truy Cố Nguyễn trở về, trừ khi chính miệng nàng nói nàng không thích cô, không... không tính, trừ khi... trừ khi nàng có người yêu thích.
Cuối cùng Phó Thư Nghiên cũng thông suốt mà yên tâm đi ngủ, cô thật sự đã uống rất nhiều, cho nên khi tỉnh lại đã gần mười một giờ.
Lúc tỉnh dậy cô liền cảm thấy đau đầu, mở cửa ra ngoài cũng không có động tĩnh gì, hẳn là Cố Nguyễn đã đi làm. Mặc dù theo cô hiểu biết Cố Nguyễn gần đây không nóng không lạnh, cũng không có nhiều hoạt động, trong tay chỉ có một bộ phim truyền hình nhỏ ít người biết đến, cũng chưa phải là đóng vai chính. Nhưng công ty giải trí Hoắc Âm rất nghiêm khắc chèn ép nghệ sĩ, cho dù họ không thể cho quá nhiều tài nguyên thì cũng sẽ sinh ra rất nhiều chuyện, nhất là khi Lâm Thanh Hàm nói nhị thế tổ Hoắc Thâm vẫn đang quấy rầy Cố Nguyễn, sắc mặt của Phó Thư Nghiên càng kém hơn.
Tháng trước, cô xuất ngoại thay mặt SY cùng một công ty thiết kế nước ngoài tổ chức một buổi triển lãm thiết kế, tốt xấu gì cũng không bận rộn như vậy, trong khoảng thời gian này, cô quyết định ở lại đây bắt lấy Cố Nguyễn.
Trên tủ phòng khách dán dòng ghi chú: Trong tủ lạnh có sủi cảo, có thể lấp đầy bụng. Còn có tôi đã đun nước mật ong, chị uống nóng sẽ khỏi đau đầu.
Phó Thư Nghiên nhìn chữ viết tinh xảo trên đó, khẽ cười: “Vẫn săn sóc như vậy.”
Hai người bên này lăn lộn một đêm, Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương bên kia lại rất ngọt ngào, bất quá lại xảy ra chút chuyện. Sau khi trả lời Phó Thư Nghiên, hai người lại ân ái một phen đến cảm thấy mỹ mãn chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau, bị đồng hồ báo thức trên điện thoại của Lâm Thanh Hàm đánh thức, Lâm Thanh Hàm mở mắt ra, tắt đồng hồ báo thức, kiểm tra thời gian.
Khúc Mặc Thương cũng tỉnh lại, mở mắt ra hỏi nàng: "Thanh Hàm mấy giờ rồi?"
"Bảy giờ rồi, chị buồn ngủ sao? Em dậy làm bữa sáng trước, chị chợp mắt một lát nữa được không?"
Khúc Mặc Thương liếc mắt nhìn nàng một cái, dưới chăn bông hai người đều không mặc quần áo, nghĩ đến bộ dáng triền miên của nàng tối qua, Khúc Mặc Thương hừ một tiếng: “Sao đêm qua em không cho chị chợp mắt một lát?”
Lâm Thanh Hàm không nhịn được cười, cúi đầu hôn cô: “Đêm nay em sẽ cho chị chợp mắt một lát.”
Khúc Mặc Thương véo mặt nàng: "Em phải nói là em cầu xin chị để em chợp mắt một lát."
Lâm Thanh Hàm đỏ mặt không nói gì. Khúc Mặc Thương thở dài xoa eo: “Về sau em tiết chế một chút.”
Lâm Thanh Hàm mặc quần áo vào, cuối cùng nhìn điện thoại: “Chị vẫn có thể ngủ được 15 phút, không cần vội.”
Nhìn thấy nàng chạy trối chết, Khúc Mặc Thương câu môi, chống người lên nhìn điện thoại của Lâm Thanh Hàm, đã quá bảy giờ. Thời tiết ở Yến Kinh gần đây không tốt lắm, cô lấy điện thoại của Lâm Thanh Hàm xem thời tiết, quẹt ngón tay, nhưng lại vô tình bấm vào WeChat.
Cô không để ý định rời đi, nhưng tên của Phó Thư Nghiên trong lịch sử trò chuyện làm cô ở lại một giây, sau đó dòng chữ hiển thị trên giao diện WeChat đập vào mắt cô: Vậy tiếp tục đi, câu cố ấy đến nhịn không được...
Không biết tại sao những lời này lại lập tức kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh của Khúc Mặc Thương, vẫn luôn cảm thấy rất quen thuộc. Đối phương là Phó Thư Nghiên, cô click mở nhìn thoáng qua, lập tức tức giận đến bật cười. Khó trách cô cảm thấy quen thuộc, không phải chính mình đã trải qua rồi sao?
Tiểu hỗn đản này rất có tiền đồ, cư nhiên dạy Phó Thư Nghiên theo đuổi bạn gái, hóa ra là lúc trước dùng cách này đối phó với mình! Khúc Mặc Thương thật sự không tức giận, dù sao cô cũng hiểu Lâm Thanh Hàm rất rõ, có thể đoán được nàng nghĩ gì, nhưng lại bị nàng tóm tắt đơn giản rõ ràng mà tổng kết lại như vậy, còn truyền thụ cho người khác, tư vị của Khúc Mặc Thương phức tạp hơn nhiều.
Đánh răng xong, Khúc Mặc Thương khoanh tay dựa vào cửa phòng bếp, Lâm Thanh Hàm bưng mì nhìn cô, ôn thanh nói: “Bữa sáng ăn mì hoành thánh được không?”
Khúc Mặc Thương không nói gì, nhìn nàng đã dọn xong mọi thứ mới chậm rãi nói: "Câu dẫn? Câu đến nhịn không được, chịu trách nhiệm với chị? Phí tư vấn tình cảm 20 vạn của Tiểu Lâm tổng thật đúng là xứng đáng, có thể được kiểm nghiệm."
Lâm Thanh Hàm cứng đờ, thần sắc vô thố quay đầu nhìn cô: "Mặc Thương... em", ánh mắt hoảng loạn không giống giả vờ, nhìn đến làm Khúc Mặc Thương đau lòng, nhưng càng nghĩ càng thấy bực mình.
“Chị không cố ý xem điện thoại của em, chỉ là chị vô tình nhìn thấy.” Khúc Mặc Thương nhanh chóng thanh minh, sau đó nhướng mày nhìn Lâm Thanh Hàm: “Có phải còn giả vờ đáng thương không?”
Lâm Thanh Hàm không biết nói gì, Khúc Mặc Thương tiến lại gần: "Em thật là tâm hắc, cuối cùng tính kế chị, làm chị vừa gặp em liền... liền không có quy tắc, giận em chị còn muốn đau lòng chính mình."
Nhìn thấy bộ dạng thận trọng của Lâm Thanh Hàm, Khúc Mặc Thương đưa tay ôm người vào trong ngực: "Hiện tại không nói nữa, chị sẽ cho em một ngày tìm cách như thế nào tối nay hống chị, bình phục tâm tình của chị."
Lâm Thanh Hàm bị cô đẩy vào tường lạnh, cũng có thể thấy được cô không thật sự tức giận với mình, cho nên mới thả lỏng người, hơi cúi đầu xuống, bên tai đỏ bừng nhẹ giọng nói: "Vậy... Vậy tối nay em sẽ cho chị chợp mắt một lát được không?"
Khúc Mặc Thương không nhịn được nở nụ cười, ôm lấy nàng xoa đầu: "Chị thực sự thua em, biết rõ là em tính kế mà chị còn vui vẻ như vậy."
Lâm Thanh Hàm câu môi cười, hai người ngồi ở đó ăn uống trò chuyện, nói đến Phó Thư Nghiên, vẻ mặt Khúc Mặc Thương có chút phức tạp: "Em cư nhiên dạy Phó Thư Nghiên theo đuổi người, còn dùng loại phương pháp này... thật đúng là phong thủy phiên chuyển, nhưng phương pháp em dạy có thực sự hữu dụng không?"
Lâm Thanh Hàm dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Khúc Mặc Thương, nhàn nhạt nở nụ cười: "Kỳ thực loại phương pháp này không nhất định có ý nghĩa, bởi vì... em dám dùng, thực sự là không có sợ hãi. Em để Phó Thư Nghiên dùng, bởi vì Cố Nguyễn sẽ dung túng cô ấy, cũng sẽ bị cô ấy câu dẫn."
Khúc Mặc Thương có chút cảm động, nhưng vẫn mạnh mẽ tính sổ: "Cho nên em đoán chắc là chị sẽ không cự tuyệt, không chịu được dụ hoặc của em?"
Lâm Thanh Hàm ngồi đối diện, nghe cô nói vậy, nàng đứng dậy đi đến trước mặt Khúc Mặc Thương, sóng mắt lưu chuyển, đôi mắt thường vắng vẻ trào dâng mê hoặc, để sát nhìn cô: “Chị nói xem?”
Mười phút sau, Khúc Mặc Thương vừa mắng mình đáng khinh, vừa trách Lâm Thanh Hàm chơi xấu cô. Lâm Thanh Hàm nhìn cô lái xe rời đi, mỉm cười tô thêm son, cài tốt cổ áo, thu thập vạt áo, cảm thấy mỹ mãn mới đi làm.
Buổi chiều, khi Phó Thư Nghiên đã giải quyết xong công việc của công ty, dặn dò cấp dưới làm tốt việc bàn giao, cô lập tức lái xe đến nhà của Cố Nguyễn, đứng ở cửa nhà chờ nàng.
May mà Cố Nguyễn không hot, không có paparazzi chụp lén, cho nên không cần lo lắng bị phát hiện. Chỉ là đã gần 7 giờ 30 tối vẫn chưa có ai về, Phó Thư Nghiên có chút lo lắng, khi nhìn xuống lầu, một chiếc ô tô màu đen đang đậu ở dưới lầu, đèn đường hơi mờ, cô lờ mờ nhìn thấy có người mở cửa bước ra từ phía sau, nhưng tựa hồ có chút đứng không vững, giống như say rượu.
Sau đó một nam nhân khác mở cửa xe, đi qua ôm người kia, nhưng lại bị đẩy ra, trong lòng Phó Thư Nghiên có chút trầm xuống, lập tức ném đồ chạy nhanh xuống lầu.
Nam nhân không ngừng thấp giọng nói cái gì đó, động tác trên tay trở nên xấu xa, sau khi nhìn thấy nữ nhân là Cố Nguyễn, Phó Thư Nghiên vội vàng chạy tới, trực tiếp kéo Cố Nguyễn lại, đẩy nam nhân đến loạng choạng.
Sau khi nhìn thấy bộ dạng của người kia, sắc mặt của Phó Thư Nghiên càng thêm khó coi, tên cặn bã này không phải là Hoắc Thâm, cặn bã từ đâu ra mà dám động tay động chân với nàng.
"Mời anh tôn trọng một chút, tốt nhất đừng chạm loạn, cẩn thận có một ngày rơi xuống đấy." Phó Thư Nghiên rất tàn nhẫn nói câu này, trước kia cô không sợ trời không sợ đất, lời tàn nhẫn này xứng với biểu tình lãnh khốc của cô, cho dù là nữ nhân cũng làm đối phương hoảng sợ.
“Cô… cô là ai, nhàn rỗi quản nhiều làm cái gì?”
Phó Thư Nghiên tức giận, lạnh lùng nói: “Anh là ai mà dám chạm vào bạn của tôi?”
Buổi chiều Cố Nguyễn cùng một nghệ sĩ chung công ty là Phó Tuấn đi tham gia tiệc khởi động máy, sau lễ khai mạc cả đoàn tụ hội, nàng lớn lên xinh đẹp, bị rót rất nhiều rượu. Chính Phó Tuấn là người đã giúp chắn đi rất nhiều, hơn nữa đạo diễn bên kia thấy thần sắc nàng không ổn, luôn thò người tới xem, làm Cố Nguyễn cảnh giác, cuối cùng lấy cớ có việc rời đi, Phó Tuấn đuổi theo nói đưa nàng về nhà.
Hai người rời đi như vậy khẳng định là đắc tội đạo diễn, Phó Tuấn đã giúp nàng rất nhiều, lại bị nàng liên lụy nên nàng không thể từ chối. Sau khi đưa về, không ngờ Phó Tuấn lại mượn rượu thổ lộ với nàng, còn bắt đầu động tay động chân, vừa lúc lại xảy ra một màn vừa rồi.
Phó Tuấn vừa mới uống rượu để tăng thêm dũng khí, hơn nữa Cố Nguyễn cũng đã uống rất nhiều rượu, hắn nghĩ không chừng có thể thành nhưng lại bị người ngáng chân, hắn cũng không dám ép tới nên tức giận bỏ đi.
Phó Thư Nghiên đỡ Cố Nguyễn cũng không nói lời nào, áp lực khí tức trên người quá thấp khiến Cố Nguyễn không chịu nổi. Nàng muốn nói, nhưng Phó Thư Nghiên đã lấy chìa khóa mở cửa: “Em đi tắm đi, uống chút nước trước.”
Trong lòng cô rất khó chịu, cũng rất tức giận. Không biết mấy năm nay Cố Nguyễn đã gặp bao nhiêu chuyện như vậy, cũng không biết nàng đã tránh đi như thế nào. Cô biết cuộc sống nàng không tốt, nhưng chuyện này khiến cô không thể ngờ tới, đau lòng, tức giận là với chính mình.
Tuy Cố Nguyễn uống rất nhiều nhưng cũng nhanh chóng thanh tỉnh, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi Phó Thư Nghiên có vẻ rất tức giận, hôm nay cô tới đây làm gì? Vừa rồi nhìn thấy như vậy, cô có nghĩ mấy năm nay mình không bảo hộ bản thân mình, cùng một ít người chướng khí mù mịt ở với nhau hay không?
Cố Nguyễn tắm xong đã qua nửa tiếng, lúc nàng bước ra, trên bàn có một ly mật ong, nhưng không thấy bóng dáng của Phó Thư Nghiên, cô đã rời đi rồi sao? Cầm ly nước vẫn còn ấm, nàng từ từ nhấp một ngụm, sau đó đặt ly xuống che mắt lại. Nàng thật sự rất mệt mỏi, nàng vẫn luôn giãy dụa trong vũng lầy, nếu không có Phó Thư Nghiên thì nàng đã chìm xuống, mà hiện tại lại sắp bị ngạt chết.
Bên tai có tiếng lách cách, nàng quay đầu lại nhìn thấy Phó Thư Nghiên đang đi ra khỏi phòng tắm bên ngoài phòng ngủ chính, hình như vừa mới tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, mái tóc dài buông xõa, thần sắc u ám nhìn nàng. Nhưng chiếc áo sơ mi trắng che đi cặp đùi, đôi chân thon thả thẳng tắp, xương quai xanh ở đường viền cổ áo hở ra vô cùng gợi cảm, xinh đẹp đến khiến Cố Nguyễn trợn tròn mắt nhìn cô không thể rời mắt.