Hai người bồi Lâm Yên ở lại làng Phi Hồ Lĩnh một ngày, ngày hôm sau ăn cơm xong tạm biệt mấy người lão bí thư, để lại mấy người phụ trách hạng mục hỗ trợ bên này, Khúc Mặc Thương và Lâm Thang Hàm trở lại thành phố Yến Kinh.
Mà lúc này, cuối cùng Tiết Thanh Sơn ngán tới đầu, còn rời đi sớm hơn hai người.
Ngăn không cho Lâm Yên tiếp tục tiễn hai người, hai người liền trở về theo đường nhỏ, bởi vì Lâm Thanh Hàm hơi say xe nên cuối cùng nàng là người lái xe trở về. Nhưng sau khi hai người đến thành phố Yến Kinh, mới tới đường cao tốc thì điện thoại của Lâm Thanh Hàm đổ chuông, nàng đeo tai nghe bluetooth lên, kết nối cuộc gọi: “Ba.”
Ngữ khí của Khổng Ích Tường có chút lạnh lùng: “Hiện tại con đang ở đâu? Tại sao lại xin nghỉ phép?"
Trong lòng Lâm Thanh Hàm đã có điểm mấu chốt, không nhanh không chậm nói: "Con đến làng Phi Hồ Lĩnh, trước đó thấy tin tức điều kiện ở đó rất khó khăn, cho nên muốn tự mình đi qua xem, quyên góp cho bọn họ ít tiền sửa chữa tòa nhà dạy học. Hiện tại con đã trở về, ba có việc gì sao?"
Hắn không cho Lâm Thanh Hàm cơ hội nói chuyện, liền cúp điện thoại. Khúc Mặc Thương cau mày nhìn nàng: "Xem ra Chu Văn Kỳ đã nói với Khổng Ích Tường những chuyện đó rồi, em tính toán thế nào?"
"Không sao, ông ấy bảo e về nhà ngay, có lẽ là do Chu Văn Kỳ thêm mắm thêm muối, làm ông ta tức giận. Bất quá ông ta cũng không thể làm gì em, nếu ông ta nghĩ có thể uy hiếp được em, em cũng không quan tâm, lại có gì phải lo lắng?"
Khúc Mặc Thương nhìn nàng vân đạm phong khinh, đạm mạc mê người, nhẹ giọng nói: "Chị biết em không quan tâm, nhưng chị sợ em chịu ủy khuất, bị bọn họ khi dễ."
Khúc Mặc Thương bật cười, vươn tay bóp mặt nàng, ôn nhu cười nói: "Vậy chị yên tâm, chỉ cần một mình chị khi dễ là tốt rồi.”
Lâm Thanh Hàm hừ một tiếng, trừng mắt nhìn cô. Nhưng khi Lâm Thanh Hàm thật sự muốn qua đó, Khúc Mặc Thương vẫn có chút lo lắng: "Trước tiên xem thái độ của ông ta đã, nếu không được cũng đừng xung đột với bọn họ, sau khi giải quyết xong nhất định phải gọi điện thoại cho chị ngay, hiểu chưa?"
"Được, em hiểu rồi. Chị về trước đi, buổi tối em sẽ nấu cho chị một nồi lẩu nhỏ." Sau khi đưa Khúc Mặc Thương tới lầu, Lâm Thanh Hàm lái xe đến nhà cũ của Khổng gia. Đỗ xe trong ga ra, sau khi vào cửa, nàng nhìn thấy trong phòng khách ngoại trừ Khổng Ích Tường, còn có Chu Tư Cầm và Chu Văn Kỳ.
Nành cũng không kêu Chu Văn Kỳ, Chu Tư Cầm cau mày, trong mắt bừng bừng lửa giận: “Văn Kỳ là biểu dì của cô, cô thà làm bạn với tổng tài Thiên Thịnh, lại không muốn gọi nó một tiếng biểu dì. Lâm Thanh Hàm, rốt cuộc ai mới là người nhà của cô? Ba cô giao Cảnh Thái cho cô quản lý, mấy năm nay phí bao nhiêu tâm tư ở trên người của cô, hiện tại cô chim sẻ biến thành phượng hoàng, sao cũng chưa dưỡng thành lòng biết ơn vậy?"
Sắc mặt Lâm Thanh Hàm lạnh lùng, ngón tay hơi nắm chặt, ngẩng đầu nhìn ba người bọn họ: "Hôm nay gọi cho con về gấp như vậy, bà nội chỉ muốn nói cái này thôi sao?"
Khổng Ích Tường nhìn Chu Tư Cầm: "Mẹ, con nói chuyện với con bé." Sau đó, hắn nhìn Lâm Thanh Hàm, trầm giọng hỏi, "Văn Kỳ nói hiện tại Khúc Mặc Thương sống cùng con ở bên kia, con còn thường xuyên đưa cô ta đến Cảnh Thái, tan tầm đón cô ta, có phải không?"
Ánh mắt Lâm Thanh Hàm nhàn nhạt rơi vào trên người Chu Văn Kỳ, cười mà không có chút độ ấm: "Biểu dì thật tinh thông, ngay cả chuyện này đều biết, còn có chuyện gì mất công người nói vói ba tôi nữa không?"
"Cô... Cô cô a, con chỉ biết Thiên Thịnh và Cảnh Thái là đối thủ cạnh tranh. Mặc dù Khúc Mặc Thương mới tiếp quản Thiên Thịnh không lâu, nhưng cô ta cũng là tổng tài của Thiên Thịnh. Thanh Hàm cho rằng quan hệ tốt đẹp có thể không có cố kỵ, nhưng làm tổng giám đốc nắm rất nhiều thứ quan tròn liên quan đến tình hình chung của công ty, nếu hai người họ thân thiết như vậy mà bị lợi dụng thì thiệt hại cho Cảnh Thái là không thể đo lường. Cũng giống như dự án xanh hóa, rõ ràng là Cảnh Thái giành được đầu tiên, nhưng cuối cùng lại là đầu to Thiên Thịnh cầm đi, về sau những cái đó ..."
Vừa nói, cô ta vừa chậm rãi hạ giọng, giống như cảm thấy mình nói sai, có chút lo lắng nhìn Lâm Thanh Hàm.
Khi Khổng Ích Tường và Chu Tư Cầm nghe tới dự án xanh hóa, sắc mặt ngày càng trở nên khó coi, Chu Tư Cầm cực kỳ phản đối việc hợp tác với Thiên Thịnh trong dự án xanh hóa. Hiện tại nghe Chu Văn Kỳ nói lời này, vẫn luôn cảm thấy Lâm Thanh Hàm thương lượng với Khúc gia.
Hơi thở của Khổng Ích Tường đột nhiên lạnh xuống: “Thanh Hàm, cho ta một lời giải thích.”
Lâm Thanh Hàm có chút buồn cười nhìn bọn họ: “Giải thích? Con không phải Chu Văn Kỳ hay Chu Văn Xương, lời nói của con vào đến tai hai người không có tác dụng lớn như vậy. Nói cách khác, trong lòng hai người, con chính là nội quỷ thông đồng với Thiên Thịnh mà bán đứng Cảnh Thái phải không? Nhưng ba, ba còn chưa già chưa về hưu, những năm con vào Cảnh Thái, thậm chí Khúc Mặc Thương mới trở về nửa năm, cho dù giá trị thị trường của Cảnh Thái tăng hay giảm, quyết định của con mang lại cho Cảnh Thái lỗ và lãi, hẳn là ba rất rõ ràng. Ngược lại là công ty có một số người ngồi không ăn bám, không lỗ 200 vạn chính là mất 100 vạn..."
"Lâm Thanh Hàm, cô có ý gì, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe sao?" Chu Văn Kỳ thiếu kiên nhẫn, tức giận đến mặt đỏ bừng, không khỏi chỉ vào mặt Lâm Thanh Hàm nổi giận lên.
Lâm Thanh Hàm không tiếp tục nói mà chỉ nhìn Khổng Ích Tường: "Con và Khúc Mặc Thương là bạn học từ sơ trung. Nếu không có cô ấy, chỉ sợ con còn không thể học cao trung, hiện tại người bạn duy nhất của con cũng là cô ấy. Con không cảm thấy cạnh tranh giữa Cảnh Thái và Thiên Thịnh là tốt, trừ khi ngài nắm chắc sẽ hoàn toàn thâu tóm Thiên Thịnh, nếu không trong tình trạng hiện tại của Cảnh Thái, hai hổ tranh chấp bất quá sẽ chỉ là lưỡng bại câu thương, con không nghĩ là con làm sai. Đương nhiên, nếu không yên tâm, con sẽ lập tức từ bỏ vị trí tổng giám đốc, bà nội có thể an bài nhân sự mà ngài cảm thấy phù hợp hơn, con không phản đối."
Mặt mày nàng không có nhiều tức giận, ngữ khí nói chuyện vốn bình đạm không có gợn sóng, tựa hồ cũng bởi vì bọn họ mà sinh ra nhiều cảm xúc biến hóa. Nhưng loại bộ dáng không kiêu ngạo cùng siểm nịnh này khiến Chu Tư Cầm cảm thấy có chút tức giận, bà ghét bộ dạng không thể chịu khống chế của Lâm Thanh Hàm.
"Cô bất mãn với ta phải không, lấy cái này uy hiếm chúng ta sao?” Bà đập tay xuống ghế sô pha, lồng ngực phập phồng tức giận.
Lần này Lâm Thanh Hàm không trả lời bà, chỉ quay đầu nhìn Khổng Ích Tường: “Ba, quyết định của ba là gì?” Đôi mắt nàng tối như màn đêm, khi an tĩnh nhìn Khổng Ích Tường, ngay cả người đã trà trộn trong thương trường nhiều năm như hắn cũng không thể nhìn thấu, quả nhiên con gái của hắn thực sự càng ngày càng lợi hại.
Hắn cùng và Lâm Thanh Hàm nhìn nhau, trầm mặc một lúc mới chậm rãi mở miệng: "Về sau giữ khoảng cách với nha đầu của Khúc gia, cô ta quá khôn khéo, ở lợi ích trước mặt ai cũng tìm lợi thế, lúc trước có thể giúp con, hiện tại cũng có thể giẫm con." Đến bây giờ Khổng Ích Tường vẫn còn nhỡ rõ lần đầu tiên gặp Khúc Mặc Thương, năm đó cô mới 16 tuổi đã làm cho hắn kinh ngạc, hiện tại đã nhiều năm trôi qua, vừa trở về liền tiếp quản Thiên Thịnh, không hề có cái gì sai lầm, một người như vậy có chút đáng sợ.
Lâm Thanh Hàm không trả lời, chỉ bình tĩnh lên lầu, trước khi đi xoay người lại nói: "Biểu dì, cửu gia làm lỗ 200 vạn kia hội đồng quản trị đã can thiệp rồi, tuy nói bổ vốn nhưng sẽ giữ lại án, để ông ấy tránh được mũi nhọn, cũng đừng làm bà nội với ba tôi khó xử nữa.”
Mặt mày Chu Văn Kỳ tái xanh vì tức giận, nhưng cô ta không dám nói gì, chỉ có thể oán hận cắn răng.
Chu Tư Cầm nhìn đứa con trai ngày càng xa lạ, nói với Chu Văn Kỳ, "Văn Kỳ, về phòng trước đi. Ta có chuyện muốn nói với biểu ca con."
"Dạ." Chu Văn Kỳ xoay người rời đi, cô ta đi không nhanh, lại cố ý nghe cuộc đối thoại của bọn họ.
"Ích Tường, con liền tha cho nó như vậy, từ nhỏ nó đã chịu ân huệ của Khúc gia, còn thân cận với Khúc gia hơn nhà chúng ta, ta có chút nghi ngờ nó sẽ lấy Cảnh Thái đi lấy lòng bọn họ."
Trong mắt Khổng Ích Tường có chút phiền chán, "Mẹ, nó là con gái của con, là đứa con gái duy nhất, sớm muộn gì Cảnh Thái cũng là của nó, không phải là của Chu gia, nó còn hiểu hơn ai hết."
Tâm Chu Tư Cầm đều lạnh, ngón tay run rẩy chỉ vào Khổng Ích Tường: "Con có ý gì, Khổng Ích Tường!"
"Mẹ, nếu mẹ có thể đối xử với Thanh Hàm bằng 1/10 cữu cữu và Văn Kỳ, nó cũng sẽ không lạnh nhạt với người Khổng gia như vậy." Khổng Ích Tường nhìn Chu Tư Cầm, nói chuyện không có một tia cảm xúc.
Chu Tư Cầm không thể tin mà nhìn hắn, định mắng hắn nhưng không nói được lời nào. Nhìn thấy bà như vậy, Khổng Ích Tường thở dài: “Nó mới là người thừa kế, mẹ đau lòng người cũng nên có thái độ.”
Chu Tư Cầm cười lạnh một tiếng, có chút cuồng loạn: “Cảnh Thái cũng bị ta liều mạng mười mấy năm, không phải của một mình người, cũng không phải là của Lâm Thanh Hàm! Ngươi chỉ có một đứa con gái không tồi, nhưng ta chỉ cần nó sinh hạ một hài tử, chỉ cần có huyết mạch của Khổng gia là đủ rồi!"
Khổng Ích Tường im lặng, Chu Tư Cầm nhìn hắn: "Ích Tường, nó dưỡng không thân a!"
Khổng Ích Tường đi ra ngoài hút một điếu thuốc, một lúc lâu sau mới bước vào: "Nó thích hợp, nó không chỉ tiếp quản Cảnh Thái là ý tứ của con, mà cũng là quyết định của hội đồng quản trị. Mẹ, mẹ về hưu nên hưởng thanh phúc đi, những việc này có con xử lý là đủ rồi."
Chu Tư Cầm ngây người nhìn Khổng Ích Tường, trực tiếp chụp cái ly bên cạnh ném ra ngoài, con trai của bà trước nay không ngỗ nghịch như vậy!
Lâm Thanh Hàm đứng trên lầu hai nhìn rõ mọi thứ bên dưới, Chu Văn Kỳ cũng từ phòng đối diện đi ra. Lâm Thanh Hàm đạm mạc cười với cô ta, ý vị không rõ xoay người rời đi, thời gian không còn sớm, nàng đã hứa sẽ trở về nấu lẩu cho Khúc Mặc Thương.
Chu Tư Cầm thấy nàng định rời đi, đột nhiên nổi giận: “Lâm Thanh Hàm, đây là nhà của cô, không phải khách sạn, cô lại định đi đâu?”
Lâm Thanh Hàm dừng bước, kéo khóe môi cười, sau đó chậm rãi bước tới chỗ Chu Tư Cầm thấp giọng nói: "Sắp đến đại thọ thứ 70 của bà nội rồi, vất vả nhiều năm như vậg sao ngài còn cố chấp kiểm soát mọi thứ làm gì? Ngài khống chế ba con hơn 40 năm, kết quả thế nào? Đến bây giờ ngoại trừ cháu gái này làm ngài không thuận mắi, còn không có hài tử nào khác, thậm chí không có vợ hay tri kỷ, bà nội không nghĩ tới là ai tạo thành sao?”
Chu Tư Cầm chỉ cảm thấy ngực phập phồng, tức giận run lên, giơ tay hung hăng vung tới.
Lâm Thanh Hàm nghiêng đầu né tránh, sau đó vươn tay nắm lấy cánh tay bà, sau đó lại buông ra: "Bà nội, động khí không tốt, cẩn thận tự làm mình bị thương. Người ta đều nói đến lúc tuổi già không khỏi nghĩ về cuộc sống đã qua, ngài nghĩ tới rất nhiều khẳng định là chuyện làm ngài kêu ngạo, nhưng ngài có bao giờ nghĩ tới những bi kịch đó là tự tay ngài tạo ra hay không?"
"Câm miệng. Ta còn chưa chết đâu! Lâm Thanh Hàm, nếu cô không đoạn tuyệt với Khúc gia, ba cô không đồng ý thì ta cũng sẽ loại bỏ cô, cô có nghe không?" Chu Tư Cầm chưa bao giờ bị người chống đối như vậy, huống chi là bị nàng chọc vào chỗ đau.
Lâm Thanh Hàm đạm thanh cười, không trả lời mà chỉ quay lại trả lời: “Vâng, cảm ơn ngài đã nhắc nhở, nhưng con muốn về trước, Mặc Thương còn đang chờ con nấu cơm.”
Một câu làm Chu Tư Cầm lung lay ngồi xuống ghế sô pha, Chu Văn Kỳ chạy nhanh tới đỡ bà: "Lâm Thanh Hàm, cô thật quá đáng!"
Chỉ có tiếng xe khởi động bên ngoài đáp lại cô ta.