Bước chân Khúc Mặc Thương dừng lại, quay đầu nhìn nàng: "Nói ngốc gì đó, chúng ta là bạn, sẽ vĩnh viễn không thay đổi, tôi cũng không cảm thấy cậu phiền. Chỉ là, Thanh Hàm, tôi hy vọng cậu có thể kết giao nhiều hơn, có không gian cho chính mình nhiều hơn, tôi cũng vậy. Đừng suy nghĩ lung tung, về nhà thôi.”
Lâm Thanh Hàm trầm mặc đi theo phía sau cô, Khúc Mặc Thương có thể cảm giác được ánh mắt của nàng dừng ở trên người mình, nhưng cô không có quay đầu nhìn lại. Đương nhiên nghỉ hè Lâm Thanh Hàm phải về Khổng gia, tài xế của Khổng gia đã chờ sẵn ở bãi đậu xe.
Khúc Mặc Thương nhìn xe, dừng bước chân, thập phần nhẹ nhàng nói: “Trở về đi, chờ khai giảng gặp lại.”
Trong mắt Lâm Thanh Hàm có tia tổn thương, có gì muốn nói lại bị nàng nuốt xuống, một lúc sau mới gian nan nói. “Khai giảng gặp.”
Nàng không nói thêm gì nữa, chỉ rũ mắt chậm rãi đi qua Khúc Mặc Thương đến chỗ tài xế, cũng không nhìn Khúc Mặc Thương nữa.
Khúc Mặc Thương không ngừng tự nói với bản thân như vậy là tốt nhất, nhưng khi nàng cố tình đi qua, dư quang nhìn bộ dáng của Lâm Thanh Hàm, cả người nàng biểu lộ cỗ áp lực nội liễm làm lòng Khúc Mặc Thương bỗng nhiên thắt lại.
Nghe thấy tiếng động cơ nổ máy, nhìn xe lái ra khỏi chỗ đậu, cô cau mày nhìn xe đi xa, trong lòng đau nhói, không biết từ khi nào cô không chịu nổi Lâm Thanh Hàm khổ sở như vậy.
Mùa hè này Lâm Thanh Hàm bất chấp khổ sở, nàng về Khổng gia đã là không có cách nào quay đầu lại. Cho nên đúng như Khổng Ích Tường theo lời Chu Tư Cầm, nếu đã nhận Khổng gia cấp cho thì cũng phải thuận theo yêu cầu của Khổng gia. Ngoài các bài tập cần thiết cùng học bổ túc chương trình của năm ba, Khổng Ích Tường còn đặc biệt yêu cầu người dạy piano và hội họa cho nàng, còn có lễ nghi cùng rèn luyện cơ thể.
Lâm Thanh Hàm rất có thiên phú hội họa, nàng chưa từng học qua, nhưng chỉ vì thích tự mình khám phá nên nàng đã vẽ ra những bức tranh rất đẹp. Mặc dù nàng không có nhiều kỹ xảo vẽ tranh nhưng bố cục kết cấu rất tốt, cũng rất sắc bén với sắc thái, lão sư không ngừng một lần tán thưởng nàng có thiên phú, chương trình học còn tính là hòa hợp. Nhưng còn piano, đã bỏ lỡ tuổi học tốt nhất nên có chút khó khăn.
Lâm Thanh Hàm trong khoảng thời gian này rất vất vả, rốt cuộc cũng phải luyện tập sau giờ học, nhưng nàng có chút cảm kích loại bận rộn này, khiến nàng không có thời gian nghĩ đến Khúc Mặc Thương.
Thừa dịp kỳ nghỉ, Xa Giai Di cùng Trần Dao cũng đến Khúc gia tìm Khúc Mặc Thương, nhìn trước sô pha phòng khách toàn sách tiếng Anh, Xa Giai Di lắc đầu, sau đó nhìn khắp nơi, lại kinh ngạc hỏi, "Mặc Thương, sao tiểu tức phụ Thanh Hàm của cậu không có ở đây?"
Khúc Mặc Thương đang ở trong bếp lấy sữa chua, tức khắc dừng động tác liếc mắt nhìn Xa Giai Di một cái, sao đó ném sữa chua qua, lại đưa cái khác cho Trần Dao.
Xa Giai Di luống cuống tay chân bắt lấy, có chút kinh ngạc nhìn cô: "Sao cậu tức giận a. Bất quá, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi, cậu không gọi
Thanh Hàm cùng ra ngoài sao?"
Trần Dao ở một bên nhìn Khúc Mặc Thương, chỉ thấy đối phương thần sắc đạm mạc mở môi mỏng, hiển nhiên là tâm tình không tốt.
Cô ra hiệu cho Xa Giai Di, nhưng tính cách Xa Giai Di này thích đi tìm đường chết, ngược lại là trầm trọng thêm: "Ai u, Khúc Tiểu Thương, hai cậu cãi nhau sao?"
"Sữa chua cũng không ngăn được miệng cậu." Khúc Mặc Thương nhíu mày, cũng không nhiều lời.
"Thật sự cãi nhau? Sao tớ cảm giác nhắc tới cậu ấy lại thấy cậu có chút không đúng a?" Xa Giai Di cau mày nghi hoặc hỏi. Nhưng Lâm Thanh Hàm đối với Khúc Mặc Thương là nói gì nghe nấy, hận không thể dính lấy cô, Khúc Mặc Thương cũng rất tốt với nàng, thật sự không có lý do gì lại cãi nhau a.
“Cậu nhàn rỗi lắm à?” Khúc Mặc Thương lạnh giọng đáp, sau đó cau mày, “Biểu hiện của tôi rất rõ ràng sao?"
"Phụt" Xa Giai Di bật cười, chỉ vào Khúc Mặc Thương: "Sao cậu lại đáng yêu như vậy. Thật sự cãi nhau cũng không có việc gì, Thanh Hàm thích cậu như vậy, khẳng định một lát sẽ làm lành, nhưng nói lại, cậu đã làm gì a, cậu ấy cũng sẽ cãi nhau với cậu sao?"
Khúc Mặc Thương nhíu mày xoa ấn đường, thích cô như vậy? Nhưng mà hai người cố tình xa cách vì sợ nàng có tâm tư không nên có. Chỉ là cô có chút xem nhẹ tầm ảnh hưởng của Lâm Thanh Hàm đối với mình, đã quen đi theo bên người cô, cho dù không ở cùng nhau sớm muộn gì có thời gian rảnh cũng sẽ gửi tin nhắn cho cô. Nhưng mà, kể từ ngày nghỉ hè đã gần một tháng trôi qua, Lâm Thanh Hàm cũng không liên lạc với cô, rất nhiều lần cô không nhịn được mở điện thoại ra lật trang trò chuyện, vẫn rất trầm tịch.
Nghĩ vậy cô lại nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, đồng thời trong lòng có chút oán trách Lâm Thanh Hàm, cô chỉ nói nàng nên học cách kết giao với người khác, đừng đặt tất cả tâm tư vào trên người cô, lại không phải học thói tuyệt giao của hài tử, vậy tại sao lại không liên lạc. Lúc này, cô đã hoàn toàn quên mất lãnh đạm của mình ngày đó, còn có câu khai giảng gặp lại kia đã cho Lâm Thanh Hàm đả kích lớn như thế nào.
Xa Giai Di nhìn thấy cô thất thần cũng không trêu chọc, nghiêm túc nói: "Theo những gì tớ biết về Thanh Hàm, chỉ cần cậu chủ động liên lạc với cậu ấy, cậu ấy sẽ hết giận. Theo tớ, khẳng định là cậu đã làm cậu ấy tổn thương, vậy mà còn không chịu chủ động.”
Khúc Mặc Thương trầm mặc một lúc lâu, lời Xa Giai Di nói khiến cô đau đớn. Lâm Thanh Hàm vừa mới trải qua đả kích lớn như vậy, thất vất vả cô mới làm nàng bình tĩnh lại, nhưng người khơi mào đả kích mới cũng là cô. Phương thức xử lý của cô quá không thỏa đáng, cô cho rằng đối phương là cô gái mười sáu tuổi, thật sự không hiểu loại cảm tình đó, nhưng cô lại xem nhẹ nàng mới mười sáu tuổi, nhạy cảm mà yếu đuối.
Khi cùng Xa Giai Di và Trần Dao đi mua sắm, dọc đường đi Khúc Mặc Thương đều có chút trầm mặc, cô suy nghĩ rốt cuộc phải xử lý chuyện của Lâm Thanh Hàm như thế nào.
Xa Giai Di và Trần Dao thấy cô như vậy, tựa hồ cũng ý thức được chuyện này có chút khó giải quyết, cũng không làm phiền cô.
Sau khi trở về nhà, nằm ở trên giường, Khúc Mặc Thương cau mày nghĩ đến lời nói của Xa Giai Di, “Hai người như thế nào lại giống như yêu đương, cãi nhau một cái liền mất hồn mất vía.”
Cô trở mình, có chút ảo não, có lẽ là cô không chú ý đúng mực mới khiến Lâm Thanh Hàm có tâm tư như vậy. Nhưng hiện tại dung túng là không đúng, xa cách cũng là tổn thương người, Khúc Mặc Thương chưa bao giờ phí quá nhiều tâm tư đến tình cảm, không thể ứng phó với tình huống này.
Cô lấy điện thoại ra, bấm vào giao diện trò chuyện, hiển thị Lâm Thanh Hàm đang online, cô hạ ngón tay trên bàn phím gõ một chuỗi chữ, sau đó xóa từng chữ, gõ rồi xóa một hồi, cuối cùng chỉ phát ra bốn chữ: Có ở đó không?
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Khúc Mặc Thương rất muốn vỗ đầu mình, rối rắm nữa ngày lại phát ra bốn chữ gây khó chịu nhất trong cuộc trò chuyện, nhưng lúc này chức năng thu hồi vẫn chưa có, cô chỉ có thể nhìn câu đó nằm trong hộp thoại. Có chút thấp thỏm nhìn hồi lâu, nhưng tin nhắn gửi đi không có hồi đáp, Khúc Mặc Thương mím chặt môi, vốn là rối rắm không nên gửi một câu như vậy cho nàng, nhưng hiện tại lại rối rắm vì Lâm Thanh Hàm không trả lời tin nhắn của mình.
Đến khi đặt điện thoại xuống, cô mới từ từ khôi phục lại bình tĩnh, lại cảm thấy mình thật buồn cười, bị lời nói của Xa Giai Di làm cho rối loạn tâm tư, còn miên man suy nghĩ.
Chỉ là bình tĩnh trong chốc lát, điện thoại khẽ rung lên, khi cô mở ra, hộp thoại hiện ra từ "Ừm"
Cái ừm ngắn ngủi này, giống như không mang theo bất kỳ cảm xúc gì, thoạt nhìn lạnh như băng, Khúc Mặc Thương suy nghĩ một hồi vẫn gửi tin nhắn qua: Nghỉ hè rất bận sao?
Lần này, Lâm Thanh Hàm dừng một chút, lại là một chữ: Ừm.
Khúc Mặc Thương nhìn hai chữ ừm cao lãnh, cảm thấy dạ dày có chút đau, tiểu nha đầu này thật sự mang thù rồi.
Khúc Mặc Thương: Hẳn là Khổng gia yêu cầu cậu rất nhiều, cậu chú ý nghỉ ngơi, đừng mệt mỏi chính mình, ngủ sớm một chút.
Bên kia, Lâm Thanh Hàm bóp điện thoại nhìn tin nhắn của cô, hít sâu một hơi, trong mắt có tia nhảy nhót lại tràn đầy cô đơn. Khúc Mặc Thương có thể dễ dàng kiểm soát hỉ nộ ai nhạc của nàng, nhưng đó chỉ là một lời thăm hỏi tùy ý ngắn gọn, khiến cho nàng trằn trọc bất an, hiện tại gửi qua một lời quan tâm làm nàng đều có thể nếm trải nhiều lần, từ bên trong tìm kiếm để ý của cô đối với mình, bệnh trạng mà đáng thương.
Nhưng chuyển biến đột ngột của cô khiến Lâm Thanh Hàm sợ hãi, quen biết Khúc Mặc Thương đã lâu, trước nay cô không như vậy. Rõ ràng trong ngày sinh nhật cô còn rất ôn nhu, nhưng sau đó lại không có dấu hiệu mà xa lánh nàng, nàng tự nhiên không tin đó là vì muốn nàng mở rộng vòng giao hữu, mà có thể nguyên nhân là...
Mấy ngày nay nàng nghĩ đến Khúc Mặc Thương liền khó chịu, rất nhiều lần học khóa phác thảo, rõ ràng là vẽ lại tượng thạch cao, cuối cùng lại vẽ ra bóng dáng của Khúc Mặc Thương.
Nàng ngây người trước tin nhắn của Khúc Mặc Thương, cuối cùng ngón tay dừng lại một lúc lâu mới gửi đi một tiếng "ừm" khác.
Nhìn thấy ba chữ "Ừm" ở trên, Khúc Mặc Thương thở dài, cô gái nhỏ này sinh khí.
Lâm Thanh Hàm vẫn cầm điện thoại, nhưng Khúc Mặc Thương bên kia không có động tĩnh nữa, lúc này nàng mới phát hiện từ đầu tới cuối mình chỉ gửi đi một chữ "Ừm", nhìn qua lạnh nhạt mà có lệ, đột nhiên sắc mặt có chút tái nhợt, có phải Khúc Mặc Thương cảm thấy mình không muốn nói chuyện hay không?
Nàng nhanh chóng gõ hộp thoại, lặp đi lặp lại, cuối cùng đau lòng hỏi điều mà mình muốn hỏi nhất: Có phải cậu xa lánh tôi vì chuyện xảy ra vào ngày sinh nhật không? Cậu đã biết, phải không?
Nàng không dám chủ động đi tìm Khúc Mặc Thương, cũng không dám đi vãn hồi, chính là loáng thoáng nghĩ đến một khả năng, nhưng nàng không dám xác nhận. Chỉ sợ sau khi chọc thủng, không chỉ là xa lánh mà còn là chán ghét cùng quyết tuyệt.
Lúc này được ăn cả ngã về không, cả người đều căng thẳng, hai mắt đỏ lên gắt gao nhìn điện thoại, chờ bên kia trả lời. Nàng giống như đang chờ tuyên án tử hình, rồi lại ôm một tia hy vọng xa vời như vậy, nhịp tim càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng bị áp chế.
Không biết qua bao lâu bên kia mới đáp lại một chữ: Ừm.
Mặc dù Lâm Thanh Hàm chỉ gửi tin nhắn, nhưng Khúc Mặc Thương có thể cảm nhận được quật cường cùng dày vò bên trong. Cuối cùng cô chỉ có thể đáp lại một chữ ừm, lúc này cô mới hiểu ra, có lẽ tâm tình nàng đang rất phức tạp lại thấp thỏm, sợ nói nhiều, lại sợ không trả lời làm lơ đối phương, cho nên cuối cùng mọi thứ chỉ có thể hóa thành một chữ "Ừm" đơn giản.
Trong lòng buồn chán đến khó chịu, không nhìn thấy biểu tình của Lâm Thanh Hàm, cũng không biết lúc này cô gái ngốc kia là bộ dạng gì, mà Lâm Thanh Hàm bên kia lại gửi tin nhắn đến.
Lâm Thanh Hàm: Chính vì vậy mà cậu chán ghét tôi, mới cố ý xa lánh tôi.
Khúc Mặc Thương xoay người ngồi dậy, mở danh bạ bấm quay số.
Điện thoại reo nhiều lần mới được kết nối, bên kia trầm mặc, chỉ có tiếng hít thở thập phần áp lực, tựa hồ chủ nhân của nó đang nỗ lực khắc chế cảm xúc, Khúc Mặc Thương nghe thấy thì rất khó chịu.
“Thanh Hàm.” Khúc Mặc Thương nhẹ giọng gọi.
“Ừm.” Tiếng ừm này rất gian nan, còn có chút run rẩy, cơ hồ sắp hỏng mất.
Ngón tay của Khúc Mặc Thương vô thức siết chặt chăn bông, cô hít một hơi thật sâu, nhanh chóng nói: “Tôi không có chán ghét cậu.”
Hô hấp bên kia dừng lại, tựa hồ sửng sốt, phản ứng như vậy khiến trái tim Khúc Mặc Thương vừa đau lại vừa mềm, tiếp tục nhẹ giọng nói: "Thanh Hàm, tôi không có chán ghét cậu. Chúng ta cần nói chuyện này, nếu có thời gian chúng ta giáp mặt nói, được không? Trước tiên cậu đi ngủ đi, đừng suy nghĩ lung tung."
Hai mắt Lâm Thanh Hàm đỏ hoe, chớp chớp mắt: "Thật sao? Nhưng kể từ ngày đó cậu vẫn luôn xa lánh tôi."
Khúc Mặc Thương trầm mặc: "Thanh Hàm, cậu vẫn còn nhỏ."
“Tôi đã mười sáu tuổi.” Lâm Thanh Hàm cắn môi nói, nàng luôn cảm thấy Khúc Mặc Thương là bà cụ non. Nghe lời này cảm giác như không phải đồng học của mình, mà giống như lão sư của mình. Khúc Mặc Thương đã dạy nàng rất nhiều thứ, dù là kiến thức học tập hay cách đối nhân xử thế đều có, chẳng lẽ cô thực sự coi bản thân là lão sư của nàng sao?
“Mười sáu không còn nhỏ sao?” Khúc Mặc Thương khẽ cười, ngữ khí lấy lòng nàng.
Tiếng cười này làm Lâm Thanh Hàm vừa vui mừng vừa ủy khuất, tuy hiện tại vẫn tương đương với bị từ chối, nhưng Khúc Mặc Thương nói không có chán ghét nàng, còn gọi điện thoại hống nàng, làm cho Lâm Thanh Hàm chua xót đồng thời cũng nếm được bảy phần ngọt ngào.
Sau khi cúp điện thoại, nàng không ngủ được, lăn qua lộn lại nghĩ về Khúc Mặc Thương, đã lâu không gặp cô, vừa mới gọi điện thoại, thanh âm ôn nhu kia khiến những suy nghĩ đang đè nén của nàng trút xuống. Nhưng mà, trong lòng nàng biết rõ phần cảm tình này không được đáp lại, vẻ mặt ảm đạm đi, thở dài nhẹ giọng nói: “Lâm Thanh Hàm, mày không thể tham lam như vậy.”
Danh Sách Chương: