Sau khi ăn xong, Xa Giai Di có chút lo lắng nhìn Lâm Thanh Hàm: “Chủ nhiệm kêu Thanh Hàm đến văn phòng, rõ ràng là nhận định cậu ấy gian lận, làm sao bây giờ?”
Khúc Mặc Thương nhướng mắt: “Không sao đâu, tôi đi cùng cậu ấy, các cậu về lớp trước đi."
Trần Dao gật đầu: "Chủ nhiệm có chút cố chấp, lại không muốn người khác làm mất mặt, các cậu cẩn thận."
"Được, đi thôi."
Mặt trời giữa trưa hôm nay lên cao, từ căn tin đến văn phòng khoảng hai trăm mét. Khúc Mặc Thương mang balo đi phía trước, ánh mặt trời giữa trưa chiếu roi làm bóng cô thấp bé, vốn dĩ cô tinh tế cao gầy, nhưng cái bóng khuất sau lưng lại rất đáng yêu.
Lâm Thanh Hàm đang suy nghĩ lung tung, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng của Khúc Mặc Thương, cho đến khi hơi ấm của mặt trời đột nhiên biến mất, nàng mới nhận ra hai người đã xuống lầu.
Khúc Mặc Thương dừng bước, thiếu chút nữa Lâm Thanh Hàm đã đụng phải cô, nhanh chóng lùi lại một bước.
“Cậu khẩn trương sao?” Khúc Mặc Thương thấy nàng hoảng hốt, nhẹ giọng hỏi nàng.
Lâm Thanh Hàm cảm thấy trên mặt có chút nóng, lắc lắc đầu, từ khi Khúc Mặc Thương đưa tờ giấy cho nàng, căn bản nàng chưa từng nghĩ tới gặp Vương Vĩ Hành sẽ như thế nào.
Đứng trước cửa văn phòng, Khúc Mặc Thương gõ cửa, giọng nam lộ ra tùy ý bên trong truyền tới: “Vào đi.”
Đẩy cửa ra, Vương Vĩ Hành đang ngồi trên ghế liền ngồi thẳng dậy, sắc mặt cũng có chút khó coi: "Lâm Thanh Hàm, không phải kêu em tới đây sao? Em mang theo Khúc Mặc Thương làm gì?"
Khúc Mặc Thương đứng bên cạnh Lâm Thanh Hàm, nhìn người đàn ông có chút phẫn nộ, đạm thanh nói: "Chứng minh cậu ấy trong sạch."
Nửa giờ sau...
Vương Vĩ Hành nhìn đống bài kiểm tra, sổ ghi chép, các tư liệu khác, còn có Khúc Mặc Thương vân đạm phong khinh trước mặt, trong lòng không nói được là cái tư vị gì. Đây là học sinh hắn thiên vị nhất, trước kia còn cảm thấy thành tích cô ưu tú, hiện tại xem ra bộ dáng biện luận cùng giải thích với hắn vừa rồi, khí tràng kia không thể nào có ở trên người hài tử mười lăm mười sáu tuổi.
"Chỉ vì cái này mà em nói em ấy không sao chép sao? Cho dù em đã nói trước đó đã giảng bài cho em ấy, làm sao có thể đảm bảo bài thi là em ấy tự làm. Hơn nữa còn có sổ ghi chép, không phải sao chép càng tiện hơn sao." Vương Vĩ Hành điểm lên sổ ghi chép, nghiêm túc nói.
Khúc Mặc Thương không nhanh không chậm nói: "Em nhớ trường sẽ mở camera giám sát vào các kỳ thi hàng tháng, có sao chép từ quyển sổ này hay không thì có thể xem lại camera ngày thi vật lý là được. Hơn nữa, ngài có thể yêu cầu lão sư vật lý ra một đề tương tự cho cậu ấy làm tại chỗ."
Vương Vĩ Hành cau mày, trầm mặc một lúc: "Tôi sẽ xem camera, không có chứng cứ gian lận, em cũng nói có sách mách có chứng, tôi không có truy cứu. Nhưng Mặc Thương, em đã tiêu phí quá nhiều thời gian cho em ấy, điểm thi lần này không được tốt, đều rớt khỏi top 50. Về sau em quan tâm đến việc học của mình cho tốt rồi hẳn đi giúp người khác."
Hắn cau mày nhìn Lâm Thanh Hàm: "Cho dù có Khúc Mặc Thương phân loại bài cho em, em vừa thi tốt cũng đừng kiêu ngạo, về sau tự độc lập học tập nhiều một chút, không có ai vẫn có thể giúp em, có vấn đề gì thì hỏi lão sư, đã gần tốt nghiệp rồi, thời gian của người khác rất quý giá."
"Lão sư, lần này em không thi tốt không liên quan đến cậu ấy, nguyên nhân là bản thân em. Còn có, trong lớp có nhiều đồng học đang nói Lâm Thanh Hàm gian lận, khi có kết quả điều tra mong thầy hãy công bố trước lớp, đừng làm người khác đồn bậy bôi nhọ cậu ấy".
Vương Vĩ Hành nghe vậy liền cau mày: "Tôi có nói là em ấy gian lận sao? Nếu muốn chứng minh mình trong sạch thì lấy kỳ thi sau chứng tỏ thực lực của mình, những người đó sẽ tự động câm miệng!"
Khúc Mặc Thương lập tức cau đôi mày thanh tú lại, còn muốn nói gì đó lại bị phía sau lôi kéo nhằm ngăn cô lại. Lâm Thanh Hàm không nói gì, nhưng tay nàng kéo cô vài cái về phía sau, lực đạo vẫn còn, ý bảo cô đi.
Sắc mặt của Vương Vĩ Hành phát trầm, cho dù hắn thiên vị Khúc Mặc Thương cũng không thể chấp nhận việc cô vì một học sinh có cũng được không có cũng không sao mà liên tục chống đối hắn, yêu cầu hắn làm này làm kia. Chỉ vì chứng minh Lâm Thanh Hàm vô tội mà làm hắn mất mặt, còn muốn hắn giải thích trước mặt mọi người là hắn đổ oan cho Lâm Thanh Hàm, quả thật không ra thể thống gì!
Khúc Mặc Thương không phải là hài tử, biết hành động theo cảm tính này cũng không có kết quả gì. Rõ ràng Vương Vĩ Hành là người ngoan cố không đổi, mà những đồng học kia cũng như Vương Vĩ Hành đã nói, dùng thực lực tốt hơn bất cứ điều gì khác. Ít nhất, hắn sẽ không vì hoài nghi Lâm Thanh Hàm gian lận mà làm gì với nàng nữa.
“Em hiểu rồi, cảm ơn lão sư đã nhắc nhở.” Cô nói xong xoay người mang Lâm Thanh Hàm ra khỏi văn phòng.
Lâm Thanh Hàm im lặng suốt chặng đường, nhưng Khúc Mặc Thương nhìn ra nàng có chút muốn nói lại thôi, lo lắng cô gái nhỏ vẫn còn để bụng đến thái độ của Vương Vĩ Hành, Khúc Mặc Thương định trấn an nàng, nhưng Lâm Thanh Hàm lại thấp thỏm bất an mở miệng nói trước: “Cậu… cậu không thi tốt, là bởi vì tôi trì hoãn thời gian ôn tập của cậu sao?”
Khúc Mặc Thương bình tĩnh nhìn nàng, sau đó câu khóe môi nói: “Cậu muốn nói gì?”
Lâm Thanh Hàm đã quen dáng vẻ lãnh đạm của cô, đột nhiên nhìn thấy cô khẽ nở nụ cười liền ngẩn người, sau khi lấy lại tinh thần nàng có chút hoảng hốt quay đầu đi: "Tôi... tôi lo lắng mình quá ngốc, chiếm thời gian của cậu."
Khúc Mặc Thương xoa xoa tóc nàng: "Nếu cậu ngốc, hôm nay cậu sẽ không bị bọn họ coi là gian lận. Cậu đã làm rất tốt, còn tốt hơn tôi tưởng tượng, tôi không thi tốt là do bản thân mà thôi."
Nói xong còn vén tóc rối ra sau tai: "Chính trị, lịch sử, địa lý, hóa học đều phải học thuộc, tôi không nhớ rõ."
Nói xong cũng không màng đến bộ dáng kinh ngạc của Lâm Thanh Hàm, lôi kéo Lâm Thanh Hàm về lớp.
Trong lớp lại có một phen náo nhiệt, Khúc Mặc Thương ngồi ở hàng thứ hai, nhìn Lâm Thanh Hàm trở về chỗ ngồi mới ngồi xuống dưới ánh mắt dò hỏi của Xa Giai Di.
Xa Giai Di vội vàng hỏi cô: “Sao rồi?”
Trần Dao cũng quan tâm nhìn cô, Khúc Mặc Thương cũng không hạ giọng, đạm thanh nói: “Không có bằng chứng có người gian lận, hơn nữa đề thi vật lý cuối cùng khá khó, tôi giảng cùng loại đề cho cậu ấy, bị hoài nghi cũng không có gì lạ. Chủ nhiệm còn nói, dùng thực lực để chứng minh mình trong sạch."
Một đám người trong lớp dựng tai nghe, lập tức thu lại biểu tình bát quái, giả vờ nghiêm túc làm đề.
Chỉ có Lưu Đình Đình ngồi cùng bàn không khỏi cười nhạt nói: "Thực lực, cũng không biết lần sau rớt bao nhiêu hạng."
Khúc Mặc Thương nghe xong cũng không nghĩ gì, dù gì thì cô cũng đã sống hơn 20 năm, không thể vì một kỳ thi sơ trung mà so đo với một tiểu nha đầu. Chuyện trước tiên cô làm là đấu tranh đòi lại công bằng cho Lâm Thanh Hàm. Nhưng khi Lâm Thanh Hàm nghe xong, trong mắt lại hiện lên một tia u ám cùng kiên nghị, nàng sẽ khiến bọn họ cảm thấy xấu hổ về những lời hôm nay đã nói.
Trong mắt nhiều hài tử, học hành là chuyện thống khổ, thế cho nên thời gian trên lớp đặc biệt dày vò, nhưng chợt quay đầu nhìn lại thì thời học sinh trung học đã sắp kết thúc, cho nên buộc bọn họ phải lập tức điều chỉnh lại.
Phong ba gian lận mang đến cho Lâm Thanh Hàm kíƈɦ ŧɦíƈɦ rất lớn, sau khi về nhà, ngoại trừ những việc phải làm, thời gian còn lại nàng đều dành cho việc học. Nhưng nàng rất ít thức khuya, bởi vì một khi đã qua mười giờ rưỡi, sẽ có người gọi điện thoại giục nàng đi ngủ, mỗi lần như vậy Lâm Thanh Hàm đều ngoan ngoãn, thành thật làm theo.
Mỗi lần đến cuối tuần, Khúc Mặc Thương liền sẽ để nàng làm công việc ở nhà xong liền mang nàng về nhà mình, dạy kèm cho nàng. Kỳ thực Lâm Thanh Hàm rất ngượng ngùng, cũng đã từ chối vài lần, nhưng lần nào Khúc Mặc Thương cũng lấy lý do muốn để nàng chứng minh thực lực của bản thân.
Khúc Mặc Thương đã sửa sang xong sổ ghi chép của tất cả các môn, đặt cuốn sổ dày cộm trước mặt Lâm Thanh Hàm, nàng chỉ cảm thấy hai mắt đều là sáp.
Cảm nhận được cảm xúc của nàng, Khúc Mặc Thương chỉ vào sổ nói: "Không phải tặng cho cậu, cầm xem đi, sau đó sửa lại những cái mình chưa hiểu lại một lần, cuối tuần phải điều chỉnh xong hết, chuẩn bị cho tốt."
Từ lúc thi đến nay, đã làm bài thi thử ba lần, lần thi thứ hai Lâm Thanh Hàm chỉ xếp hạng thứ 26, bị rất nhiều đồng học bàn tán, nhưng vật lý và toán vẫn rất tốt. Lần thi thứ ba xếp hạng thứ 20, đến nay xếp hạng thứ 15, đã xếp hạng hơn 200 toàn khối. Tuy kết quả này vẫn không thể vào được trường trung học Yến Thành, nhưng đã có hy vọng vào các trường trung học trọng điểm trong thành phố, từ nay về sau không còn ai nói thêm cái gì.
Mà trong kỳ thi hàng tháng thứ ba Khúc Mặc Thương lại xếp hạng nhất lớp, hơn vị trí thứ hai 30 điểm, những lời trào phúng trong lớp đã sớm bị mai một.
Có lẽ là do thành tích tốt, Khúc Mặc Thương phát hiện hiện tại Lâm Thanh Hàm đã thoải mái hơn trước rất nhiều, tuy vẫn không nói nhiều nhưng thỉnh thoảng vẫn giao tiếp với đồng học, không còn chỉ biết trầm mặc như trước. Phần tóc mái dày cộm kia cũng bị Xa Giai Di lôi kéo đi sửa lại.
Nhìn thấy Lâm Thanh Hàm mới mẻ gọn gàng, Xa Giai Di không khỏi cảm khái: "Thật không thể tưởng tượng được, Thanh Hàm lớn lên xinh đẹp như vậy a! Cả ngày cúi đầu bị tóc mái che, thật là phí phạm của trời. Mặc Thương, Trần Dao, các cậu xem, có phải rất xinh đẹp hay không."
Khúc Mặc Thương đang ngồi trên sô pha của tiệm làm tóc đọc tạp chí, nghe thấy Xa Giai Di kinh ngạc cảm khái, cô ngẩng đầu lên liền không dời mắt. Kỳ thực cô đã sớm đoán trước, dù sao Lâm Thanh Hàm lớn lên cũng khiến cô kinh diễm một phen, hơn nữa ở cùng Lâm Thanh Hàm đã lâu, cô cũng phát hiện bộ dáng của nàng rất thanh tú.
Mà lúc này, cô gái chưa tới mười lăm tuổi xõa tóc dài, sau khi sửa lại tóc mái, đôi mắt xinh đẹp kia đã hoàn toàn lộ ra, tóc vừa gội xong nhu thuận rũ xuống, khuôn mặt trắng nõn càng thêm xinh đẹp.
Nguyên bản Lâm Thanh Hàm dinh dưỡng không theo kịp, thân cao không đủ, da thịt cũng ngả vàng, mấy tháng nay được Khúc Mặc Thương bồi bổ đã có chút thịt, nhìn khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Lúc này nàng xấu hổ đứng đó, thấy Khúc Mặc Thương đang nhìn mình chằm chằm, nàng không biết phải làm sao, hai má liền lộ ra phấn hồng.
Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cô gái lớn lên mảnh khảnh, ngũ quan trên mặt rõ ràng, đôi mắt đen láy cùng thâm thúy, nếu không đỏ mặt thì thiên hướng với thanh lãnh.
Lâm Thanh Hàm cuộn ngón tay xoay góc áo ở bên hông, nhìn thần sắc có vẻ bình tĩnh nhưng lại cất giấu một tia chờ mong, cậu ấy cũng sẽ thấy xinh đẹp sao?
Lâm Thanh Hàm thầm nghĩ, liền thấy người đang nhìn mình đặt tạp chí xuống, khóe môi nở nụ cười: “Ừm, rất xinh đẹp.”
Khuôn mặt hồng nhuận càng thêm trầm trọng, khiến Lâm Thanh Hàm rất nhớ những ngày để tóc mái che giấu cảm xúc của mình. Nhưng vì Khúc Mặc Thương cảm thấy xinh đẹp, vậy thì rất xinh đẹp.
Sau khi sửa xong, Lâm Thanh Hàm muốn trả tiền cho lão bản, nhưng Khúc Mặc Thương lại lập tức thanh toán, quay đầu lại nói: "Là chúng ta lôi kéo cậu đến đây, tôi trả là được rồi."
Lâm Thanh Hàm mình không tranh được với cô, nhưng nàng âm thầm ghi tạc trong lòng, nàng nợ Khúc Mặc Thương rất nhiều.
Khi chuẩn bị bước vào lớp học, Lâm Thanh Hàm đi phía sau không ngừng khảy tóc, nàng có thể bình tĩnh đối mặt với mấy người Khúc Mặc Thương, nhưng khi nghĩ đến người trong lớp thì nàng lại cảm thấy bất an.
Cho dù trước đây nàng có khó chịu cùng thống khổ như thế nào, cho dù người khác đối xử với nàng như thế nào, nàng vẫn có thể giấu sau tóc mái không để mọi người nhìn thấy yếu ớt cùng khổ sở của mình. Không có chỗ che đậy, cảm giác như cả người trần trụi bại lộ trước mặt mọi người, không chỗ nào che chắn.
Dọc đường đi Khúc Mặc Thương lặng lẽ nhìn nàng, vừa bước vào lớp vừa nói: "Đứng thẳng người, cậu không cần trốn tránh, cũng không cần che giấu, càng không cần sợ hãi. Nên xấu hổ là những người khi dễ cậu, hiểu không?“
"Ừm." Lâm Thanh Hàm đáp ứng, khắc chế ý muốn cúi đầu xuống, duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nghĩ đến bộ dáng của Khúc Mặc Thương liền bình tĩnh đi tới vị trí của mình. Trong nháy mắt tiếng ồn ào trong lớp đột nhiên im bặt.
Những đồng học này đã học chung với nàng gần hai năm lại ngơ ngác nhìn nàng, lúc nàng ngồi xuống, có vài tiếng kinh ngạc cảm thán vang lên, sau đó là nghị luận sôi nổi.
Nam sinh ngồi gần Lâm Thanh Hàm không khỏi nhìn nàng, thậm chí còn có người dụi mắt tỏ vẻ khó tin. Kể từ đó, ngoài hoa khôi cao lãnh Khúc Mặc Thương, trong lớp liền có thêm một hoa khôi học đường đã ẩn mình nhiều năm.
Việc Lâm Thanh Hàm đột ngột thay đổi diện mạo, hơn nữa không còn quái gở cùng không còn cảm giác tồn tại như trước đã gây ra chấn động không nhỏ trong lớp. Thiếu nam thiếu nữ vô tri không sợ trời đất, lại đến tuổi dậy thì, càng không thể bỏ qua một nữ sinh xinh đẹp đơn thuần như vậy, huống chi là một nữ sinh nghèo bị bọn họ từng làm lơ.
Chỉ là không đợi bọn họ tiêu hóa xong sự thật này, thời gian điều chỉnh đúng hạn kéo tới, thời gian của học sinh trung học chỉ còn lại 5 tháng. Bầu không khí trong lớp cũng càng ngày càng khẩn trương.
Danh Sách Chương: